Chương 692: Tiếp tục tìm anh liệt

Tác giả: Mộc Thất Thất

“Khụ khụ…” Trần Nhạc Nhung che miệng, tao nhã ho vài tiếng, dùng tiếng ho để che giấu vẻ lúng túng của mình.
“Nhạc Nhung, cổ họng cậu không được thoải mái sao?” Lâm Thiến Thiến vội vàng đưa cho Trần Nhạc Nhung một ly nước, quan tâm nói: “Thời tiết ở chỗ chúng tớ rất khô nóng, cậu nên uống nhiều nước một chút.”
Ngọn núi lửa nhỏ trong lòng Trần Nhạc Nhung sắp phun trào rồi, cô rất muốn đào một cái hố, trực tiếp chôn Lâm Thiến Thiến vào trong đó.
Quên đi, đồ ngốc Lâm Thiến Thiến này không thể nào hiểu rõ được ám hiệu của cô, vì vậy cô chỉ có thể nói rõ với Lâm Thiến Thiến: “Thiến Thiến, không phải lúc nãy cậu đã nói với tớ đợi anh Lâm trở về ăn cơm cùng chúng ta sao, còn nói có chuyện muốn hỏi anh ấy.”
Trần Nhạc Nhung đã nhắc nhở như thế, cuối cùng Lâm Thiến Thiến cũng nhớ những chuyện lúc nãy, cô nở nụ cười lúng túng với Trần Nhạc Nhung, sau đó mới chạy đến kéo Lâm Thành Thiên: “Anh, anh về rồi.”
Lâm Thành Thiên nhìn cô không nói gì, đợi cô nói câu tiếp theo.
Lâm Thiến Thiến gãi đầu, cười ngốc nghếch: “Anh, hôm nay anh đã vất vả rồi, em đã nấu món cá chua ngọt mà anh thích ăn nhất đó.”
“Em có chuyện gì thì nói thẳng đi!” Vô công không hưởng lộc, hôm nay tự nhiên tốt đột xuất như vậy chắc chắn là có chuyện cần nhờ vả.
Em gái của anh bình thường sẽ không nhiệt tình như vậy, chắc chắn hôm nay cần anh làm chuyện gì đó, còn chuyện đó là gì, Lâm Thành Thiên cũng đoán được đại khái rồi.
“Anh, em muốn nghe một số chuyện có liên quan đến anh Nam Dương, nghe những chuyện lúc trước của anh ấy. Anh, lúc em ba, bốn tuổi, lúc mà anh Nam Dương 15 16 tuổi, anh ấy có đi tới nước khác ở một thời gian không?” Lâm Thiến Thiến ngốc nghếch, tính cách cũng thẳng thắn, không biết quanh co, hai câu lấy lòng lúc nãy là do Trần Nhạc Nhung đã dạy cô ấy nói.
“Đứa nhỏ này, trong đầu em đang nghĩ gì vậy? Em nói xem, với thân phận của Tổng thống có thể đi tới nước khác ở mấy tháng sao?” Lâm Thành Thiên là nói với Lâm Thiến Thiến, thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trần Nhạc Nhung đang giả vờ nghiêm túc ăn cơm ở phía đối diện nhưng thực chất là đang dựng lỗ tai nghe ngóng cuộc nói chuyện của bọn họ.
Xem ra Tổng thống của bọn họ vẫn rất hiểu cô gái này, biết cô ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Nếu không phải trước khi anh trở về nhà, Tổng thống đã sớm căn dặn nhắc anh phải chú ý, vì vậy lý do từ chối anh đã nghĩ trước rồi, cuối cùng bây giờ cũng có chỗ dùng.
“Ồ, em cũng biết là như vậy.” Nghe thấy câu trả lời của Lâm Thành Thiên, vẻ mặt của Lâm Thiến Thiến rất hài lòng, còn ném cho Trần Nhạc Nhung một ánh mắt đắc ý, giống như muốn nói: “Tớ nói không sai đúng không?”
Trần Nhạc Nhung: “…”
Vào giờ phút này, Trần Nhạc Nhung chỉ có một ý định, đó chính là cắt đứt quan hệ với Lâm Thiến Thiến, sau này cô không muốn tiếp tục để ý đến đồ ngốc này nữa.
Lâm Thiến Thiến không hề hay biết, vui vẻ bảo người làm chuẩn bị bữa tối: “Nhạc Nhung, ngày hôm nay tớ và dì chuẩn bị món mà cậu thích ăn nhất, lát nữa cậu phải ăn nhiều một chút.”
Trần Nhạc Nhung mỉm cười: “Ừ, cảm ơn Thiến Thiến!”
Trời mới biết cô đã rất no rồi, là bị đồ ngốc Lâm Thiến Thiến này chọc tức đến no rồi, chỉ có điều cô biết cách kiềm chế, không dễ gì để biểu hiện ra bên ngoài.
Sau khi Trần Nhạc Nhung nghe thấy cuộc trò chuyện của hai anh em nhà bọn họ, cô đã hiểu rõ một chuyện, muốn chứng minh Tổng thống có phải là anh Liệt của cô hay không thì không thể đi qua con đường nhà họ Lâm, cô nhất định phải nghĩ cách khác.
Lâm Thành Thiên là thân tín bên cạnh Quyền Nam Dương, cho dù Quyền Nam Dương đã từng lưu lạc ở nước ngoài, thế nhưng những chuyện này có liên quan đến danh dự của hoàng gia, sao có thể nói ra bên ngoài chứ.
Đầu tháng 9, thời tiết của thủ đô Lâm Hải Thành ở nước A vừa phải, không lạnh không nóng, là những ngày dễ chịu nhất trong năm.
Chỉ có điều nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm hơi lớn, ban ngày nhiệt độ vừa phải, nhưng buổi tối sẽ se lạnh, đặc biệt là sau nửa đêm nay, trời đột nhiên nổi cơn mưa nhỏ, cộng với gió lạnh thổi, vì vậy có chút lạnh.
Sau bữa ăn tối, Trần Nhạc Nhung một mình trở về phòng, mở laptop lên mạng tìm kiếm tin tức có liên quan đến Tổng thống.
Bất kể là tin tức như thế nào, liên quan đến mặt tốt mặt xấu của Tổng thống, cô đều thu thập vào trong văn bản, liệt kê rõ ràng từng ý một, sau đó bắt đầu đối chiếu.
Nếu những tin tức này có vấn đề về thời gian, hoặc là có những vấn đề khác, cô cũng phát hiện ra lỗ hổng một cách dễ dàng.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Nhạc Nhung làm việc đều rất chăm chú, đặc biệt là chuyện này còn liên quan đến anh Liệt, một khi cô đã bận rộn thì quên đi khái niệm thời gian.
Mãi đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ đã hửng sáng, cô mới ý thức được mình không ngủ suốt đêm, đang muốn đứng dậy đi rửa mặt, nào ngờ cô lại liên tục hắt xì.
Buổi tối nhiệt độ hơi thấp, cô lại quên đóng cửa sổ, gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, đúng lúc cô đang làm việc bên bàn đọc sách.
“Hắt xì…” Cô nhìn chính mình ở trong gương, đôi mắt đỏ hồng, mũi cũng ửng đỏ, nhìn bộ dạng cô giống như một chú thỏ trắng đáng thương.
Nếu để những người lớn trong nhà nhìn thấy bộ dạng này của cô, chắc chắn bọn họ sẽ rất đau lòng.
Giống như trước đây, mỗi lần cô bị cảm sốt, trong nhà giống như có một trận động đất.
Từ ông bà nội đến bé dễ thương nhà bọn họ, ai nấy đều chăm sóc cho cô rất tỉ mỉ, hận không thể bị bệnh thay cho cô.
Nghĩ đến người nhà, trong lòng Trần Nhạc Nhung cảm thấy rất ấm áp… Thế nhưng nghĩ đến tính tùy hứng của mình đã làm cho bọn họ lo lắng, cô hơi tự trách.
“Ông nội, bà nội, hai người đừng buồn. Đợi đến khi Nhung Nhung tìm được anh Liệt, nhận anh Liệt xong con sẽ lập tức bay về ở bên hai ông bà ngay.”
Ông bà nội của cô đã lớn tuổi, thú vui những năm gần đây chính là chăm nom cháu trai cháu gái của mình, nếu con cháu không ở bên bọn họ, bọn họ sẽ không thể ngồi yên dù chỉ một giây.
Đặc biệt là ông nội, trước sinh nhật cô một ngày còn kéo tay cô nói, ông đã chuẩn bị một món quà sinh nhật rất đặc biệt, nói là mừng cô trưởng thành, ông nhất định phải đợi đến ngày sinh nhật cô để tặng món quà đó cho cô.
Thế nhưng vào ngày sinh nhật của mình, cô lại bỏ rơi người nhà, một mình chạy đến đây, đây chắc chắn không phải là việc mà một đứa trẻ hiểu chuyện nên làm.
“Ba mẹ… Nhung Nhung biết ba mẹ rất yêu Nhung Nhung, Nhung Nhung đột nhiên trốn khỏi nhà như vậy sẽ tổn thương đến ba mẹ, thế nhưng đây chính là nguyện vọng nhiều năm của Nhung Nhung, nếu như không tìm được anh Liệt, cả đời Nhung Nhung sẽ không yên lòng.”
“Ba mẹ… chắc chắn ba mẹ sẽ ủng hộ Nhung Nhung có đúng không?” Một mình ở nơi đất khách quê người, vào lúc này, Trần Nhạc Nhung rất cần nguồn sức mạnh mà người nhà dành cho cô.
Nói xong, Trần Nhạc Nhung quay lại nhìn chính mình trong gương, nở một nụ cười rạng rỡ, tự nói với bản thân: “Trần Nhạc Nhung, cố lên! Chỉ cần cố gắng, chắc chắn sẽ tìm được anh Liệt. Ba mẹ yêu thương mình như vậy, chắc chắn sẽ ủng hộ mình.”
Đúng vậy, chỉ cần cô cố gắng, không có chuyện gì không thể làm được.
Từ nhỏ, ba cô đã nói với cô như vậy, cho nên mọi môn chuyên ngành cô đều tốt nghiệp với điểm số cao nhất.
Cô đã sớm tốt nghiệp, bây giờ một mình bước vào xã hội, chắc chắn sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề mà trước đây chưa từng gặp.
Chỉ có điều không sao, tục ngữ có câu binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không có chuyện gì có thể làm khó được cô.
Ừ, chính là như vậy.
Đầu tiên cô phải đi ngủ một giấc trước, sau đó lại tiếp tục đi tìm anh Liệt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc