Chương 671: Dám làm không dám chịu

Tác giả: Mộc Thất Thất

Trần Tiểu Bích mở miệng liền mắng anh là loại người thối nát, hết lần này tới lần khác nói không thích anh, không cần anh...
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô nói không ngừng, Chiến Niệm Bắc dùng một tay giữ đầu của cô lại, dùng miệng bịt những lời cô nói mà anh không muốn nghe.
Vừa chạm đến Trần Tiểu Bích, trái tim Chiến Niệm Bắc run lên bần bật, giống như linh hồn của anh cuối cùng đã có thể tìm được chốn nương nhờ.
Hai người anh và Trần Tiểu Bích đã mấy tháng không ở cùng với nhau, bao nhiêu buổi tối, anh vì nhớ cô mà đau đớn đến không có cách nào ngủ được.
Mỗi khi không có cách nào ngủ, anh chỉ có thể thông qua công cụ truyền tin để nhìn mặt cô, nghe giọng điệu của cô, để vơi bớt nỗi khổ tương tư của anh.
Nhưng anh là một người đàn ông, hơn nữa còn là người đứng đầu một quân đoàn trong quân khu Giang Bắc, kìm chế Dụς ∀ọηg của mình là điều cơ bản nhất phải làm được.
Cho nên anh chỉ có hết lần này tới lần khác kìm chế bản thân, bảo mình tuyệt đối không được kích động, bảo mình phải chờ, chờ tới lúc Trần Tiểu Bích trở lại bên cạnh anh.
Khi anh thật vất vả đợi được đến khi cô trở về, vào lúc trong lòng anh vô cùng vui mừng, Trần Tiểu Bích vừa gặp mặt đã tạt cho anh một chậu nước lạnh.
Anh nhớ cô suốt mấy tháng, cô gặp mặt liền nói những mê sảng kia. Lúc đó anh giận không có chỗ trút, hận không thể xé xác cô gái nhỏ kia.
Anh lo lắng mình còn nghe cô nói thêm một câu nào nữa thì nhất định sẽ xé xác cô mất, cho nên anh quyết định rời đi, để cho hai bên có một chút thời gian và không gian tỉnh táo một chút.
Nhưng cô không nói một lời nào cũng đi...
Thân là người lính, anh muốn ra nước ngoài một chuyến còn khó hơn so với người bình thường chuẩn bị Visa. Chờ anh làm xong tất cả thủ tục và dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Aegean Sea, ai biết cô tự nhiên đã ở cùng một chỗ với thằng nhóc họ Bùi kia.
Nghĩ đến những chuyện này, Chiến Niệm Bắc cắn Trần Tiểu Bích một cái mang tính trừng phạt. Anh cắn làm đầu lưỡi của cô bị thương, hai người nhanh chóng nếm được mùi máu tươi.
"A a..." Trần Tiểu Bích vừa đấm vừa đánh, ra sức giãy giụa. Nhưng cô càng giãy giụa, Chiến Niệm Bắc lại càng ấn cô chặt hơn, làm cho cô không thể động đậy.
Chiến Niệm Bắc hôn ngang ngược lại тһô Ьạᴏ mạnh mẽ, dần dần cắn nuốt hơi thở của Trần Tiểu Bích, cô cũng không giãy giụa nữa.
Thấy Trần Tiểu Bích thôi không giãy giụa, Chiến Niệm Bắc mới thả cô ra. Nhưng anh vừa buông tay, cô đã giơ tay tát một cái vào trên mặt anh: "Chiến Niệm Bắc, anh rốt cuộc xem Trần Tiểu Bích tôi thành cái gì?"
Từ ngày phát hiện Chiến Niệm Bắc và người phụ nữ khác ở cùng một chỗ cho tới hôm nay đã hơn nửa tháng, Trần Tiểu Bích chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Cô còn không ngừng tự nhủ với mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì, không có Chiến Niệm Bắc thì cô sống như trước kia cũng rất tốt. Tên cặn bã vô tâm lén ở sau lưng cô ra ngoài tìm phụ nữ như vậy không đáng để cô yêu.
Nhưng trong lòng cô có phải thoải mái như vậy không thì chỉ có mình cô biết được. Chiến Niệm Bắc là người mà cô muốn lấy từ khi còn nhỏ. Cô thật vất vả mới đến được với anh thì anh lại phản bội cô, cô làm sao có thể không đau lòng được.
Chỉ là cô nuốt hết những đau đớn đó vào trong bụng mình, lựa chọn một mình chịu đựng... Có thể qua một vài ngày nữa, cô sẽ có thể hoàn toàn quên đi người đàn ông đã tổn thương cô.
Nhưng sự thật là không thể, cô không quên được người đàn ông này. Hình ảnh thấy được ngày đó khi quay về Giang Bắc thỉnh thoảng lại xuất hiện ở trong đầu cô giống như một cuộn phim vậy.
Trước đây cô nhiều lần tưởng tượng mình sẽ nắm lấy Chiến Niệm Bắc hỏi rõ xem tại sao anh lại bội bạc với cô, nhưng cô không có can đảm.
Đúng, rất nhiều người đều cho rằng cô to gan, không sợ trời không sợ đất, một người chỗ nào cũng dám xông vào. Nhưng khi đối mặt với chuyện của Chiến Niệm Bắc, cô lại là một người nhát gan nhu nhược.
Cô sợ sau khi mình hỏi, Chiến Niệm Bắc sẽ thừa nhận, như vậy tất cả hy vọng cũng tiêu tan. Cô thậm chí không thể mang tâm trạng lừa mình dối người mà sống tiếp được.
Rõ ràng là cô đánh Chiến Niệm Bắc nhưng cô lại khóc, khóc rất đau lòng.
Ở trong mắt Chiến Niệm Bắc, Trần Tiểu Bích là một cô gái rất kiên cường, bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, nhưng số lần anh nhìn thấy cô rơi nước mắt lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhìn cô rơi nước mắt, Chiến Niệm Bắc chỉ cảm thấy từng giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt của Trần Tiểu Bích, rơi vào trái tim anh, rất đau rất đau!
Anh cũng không để ý tới chuyện cô tát anh, mà giơ tay kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, khó có được một lần ăn nói khép nép như vậy: "Tiểu Bích, em nói cho anh biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra được không?"
Cô nhóc này sẽ không vô duyên vô cớ phát điên. Cô làm ra những chuyện khiến người ta đoán không ra thì nhất định phải có chuyện gì đó đã xảy ra.
"Chuyện gì xảy ra? Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra à?" Chiến Niệm Bắc không hỏi còn tốt, vừa hỏi thì Trần Tiểu Bích càng tức hơn: “Chiến Niệm Bắc, ở trong lòng anh, có phải đàn ông lén người phụ nữ của mình ra ngoài làm loạn là chuyện đương nhiên không?"
"Làm loạn? Mẹ nó ai ra ngoài làm loạn chứ?" Cho dù Chiến Niệm Bắc là một người đàn ông không để ý tới những chuyện vặt vãnh, nhưng ở trên phương diện tình cảm này, từ trước đến nay anh chưa có ra ngoài làm loạn bao giờ.
"Anh còn dám không thừa nhận à?" Sớm biết anh không thừa nhận, lúc đó cô hẳn phải cầm điện thoại quay lại, lưu lại chứng cứ, để cho anh không có cách nào ngụy biện được nữa.
Đêm hôm đó, trong gian phòng có hơi tối, nhưng cô vẫn nghe được rõ ràng tiếng người đàn ông thở dốc và tiếng ՐêՈ Րỉ của người phụ nữ khiến cho người ta phải đỏ mặt tim đập thình thịch kia.
Nếu không phải trong phòng là người đàn ông của mình, Trần Tiểu Bích có lẽ sẽ mang ghế con ra, coi như xem một buổi phim cấp ba được truyền hình trực tiếp.
"Có gì mà thừa nhận hay không thừa nhận chứ?" Từ trước đến nay, tính tình Chiến Niệm Bắc đều không tốt, nghe Trần Tiểu Bích nói vậy thì lửa giận của anh cũng bốc lên cao: “Chuyện anh từng làm, anh sẽ không chối, chuyện anh chưa từng làm, con mẹ nó anh sẽ không ngốc đến mức chịu tiếng xấu thay cho người khác."
"Chịu tiếng xấu thay cho người khác à?" Trần Tiểu Bích lau nước mắt, quát: “Chiến Niệm Bắc, anh đừng nói cho tôi biết, đêm hôm đó là người khác lén lút chạy đến trong nhà anh lăn giường đấy."
Chiến Niệm Bắc nhíu mày: "Tối nào?"
Trần Tiểu Bích cắn răng: "Buổi tối trước ngày tôi quay về Giang Bắc gặp anh."
Ký ức của Chiến Niệm Bắc cũng không tệ lắm. Anh nhớ ngày đó anh thật vất vả mới gặp được Trần Tiểu Bích, cô nhóc này vừa gặp mặt đã nói nhảm với anh một trận, lúc đó anh tức giận mới bỏ đi.
Sau khi Trần Tiểu Bích đi New York, tất cả thời gian anh đều ở trong quân khu, không về nhà tối nào.
Cũng chính vì vậy, phó tướng của anh có vợ chưa cưới ở quê xa tới thăm, liền hỏi mượn nhà anh mấy ngày, nói ở bên ngoài tiện hơn trong quân khu.
Nhà cũng chỉ để không, Chiến Niệm Bắc không hỏi gì thêm đã cho mượn căn nhà kia. Anh làm sao biết được thằng nhãi ranh con đó tự nhiên gây ra cho anh chuyện quan hệ lén lút như vậy, làm hại anh nhảy vào Hoàng Hà cũng sắp rửa không sạch rồi.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Chiến Niệm Bắc thở dài một tiếng: "Đó không phải là anh."
"Chiến Niệm Bắc, anh rốt cuộc có phải là người đàn ông không thế?" Chiến Niệm Bắc nói một câu, làm sao có thể bỏ được nghi ngờ trong lòng Trần Tiểu Bích.
"Trần Tiểu Bích, ông đây có phải là đàn ông không, lẽ nào em không biết à?" Chiến Niệm Bắc lại tức giận nói: “Ông đây chờ bao nhiêu năm cũng không chạm qua người phụ nữ khác. Bây giờ ở cùng với em, anh còn đi làm người khác, chẳng lẽ là anh không sợ ăn nhiều no quá mức sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc