Trần Việt kiên nhẫn nói: "Nhung Nhung ngoan, hôm nay con phải làm cô phù dâu nhỏ đẹp nhất, con không thể ỷ lại ba."
"Nhung Nhung muốn ở cùng ba mẹ!" Tiểu Nhung Nhung vô cùng kiên định nói, hai cái tay nhỏ ôm chặt lấy cổ ba, dự định bất kể như thế nào đều không buông tay.
"Nhung Nhung..." Trần Việt vô cùng bất đắc dĩ, thật không biết nên làm gì với tiểu quỷ này bây giờ.
Bởi vì tiểu quỷ này là con của anh và Giang Nhung, lại là một tay anh nuôi dưỡng lớn lên, anh không nỡ để cô bé chịu một chút tổn thương và uất ức nào.
"Trần Việt, đem con gái nhỏ giao cho em đi." Giang Nhung đưa tay ôm Tiểu Nhung Nhung qua, hôn cô bé: "Vậy Nhung Nhung ở cùng với mẹ nha."
"Vâng..." Tiểu Nhung Nhung dùng sức gật gật cái đầu nhỏ, có thể ở cùng ba mẹ chính là tốt.
"Ngài Trần, làm phiền ngài tới phía trước chờ cô dâu." Người chủ trì phụ trách đám cưới lúc này đi đến: " Ngài Tiêu, lát nữa ngài tự tay đem cô dâu của chúng ta giao cho chú rể."
Ba Giang Nhung đã qua đời, mà từ xưa lại có câu anh trai cũng coi là ba, thế nên Tiêu Kình Hà dẫn Giang Nhung đi qua thảm đỏ, tự tay đưa cô giao cho Trần Việt không có gì thích hợp hơn.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả mọi người đã đứng vào vị trí của mình, Trần Việt đi đến một chỗ khác của thảm đỏ, chờ đợi cô dâu của anh.
Theo khúc nhạc đám cưới vang lên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô dâu.
Giang Nhung một tay dắt Tiểu Nhung Nhung, một tay khác được Tiêu Kình Hà dẫn đi, bọn họ cất bước đi đến một chỗ khác trên thảm đỏ nơi Trần Việt đang chờ sẵn.
Đi được vài bước, trên không trung trên đầu bọn họ bay tới mười hai chiếc máy bay trực thăng.
Máy bay tạo thành một hình trái tim trên bầu trời, đồng thời thả cánh hoa xuống, trong chốc lát, đỉnh đầu của bọn họ đã có một cơn mưa hoa.
Cánh hoa bay múa rơi xuống, cùng phản chiếu qua lại với hoa tươi trên mặt đất, làm cho tất cả mọi người đều như đắm chìm bên trong biển hoa.
"Oa, thật đẹp a!" Có khách mời cảm thán, hâm mộ cùng ghen tị, cả đời một cô gái có thể để cho một người đàn ông dụng tâm chuẩn bị một đám cưới như thế này, ૮ɦếƭ cũng không hối tiếc.
"Đúng vậy đúng vậy, quá đẹp, đáng tiếc đời tôi không có cái phúc phận này."
"Tổng giám đốc Trần đẹp trai, cô dâu xinh đẹp làm rung động lòng người, thật sự là trời đất tạo nên một đôi."
Nhưng không chỉ có những cái này, khi cô dâu được anh trai mình dẫn đi từng bước một tới gần chú rể, mười một chiếc máy bay đồng thời thả ra ngoài những dải lụa dài, mỗi dải lụa này bên trên đều có một hàng chữ lớn.
Từ lúc Trần Việt mới quen Giang Nhung, cho đến khi ly biệt... Đều được ghi lại, Trần Việt dùng phương thức như vậy nói cho mọi người câu chuyện của vợ chồng bọn họ.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất, là chiếc phi cơ dẫn đầu kia thả ra sau cùng.
Dải lụa màu khác viết chữ đều là màu đỏ vui mừng, cái này lại là màu trắng.
Bên trên dải lụa màu viết..Bất kể là sống hay ૮ɦếƭ, chúng ta đã quyết định sẽ nắm tay nhau đến già!
Tính cách Trần Việt là không hay biểu đạt tình cảm của mình, càng khó có thể nói ra miệng, cho nên anh nghĩ tới dùng phương thức như vậy để diễn tả yêu thương của anh đối với Giang Nhung.
Ngay khi dải lụa kia được thả ra ngoài, Giang Nhung đã đi qua một đoạn thảm đỏ thật dài, rốt cục đi tới bân cạnh Trần Việt.
Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như nước, thật ra dù phô trương đẹp đẽ như thế nào, cũng không bằng một phần vạn người đàn ông trước mắt này.
Trong mắt của cô chỉ có Trần Việt, hiển nhiên trong mắt Trần Việt cũng chỉ có cô.
Anh nhìn Giang Nhung, nhìn bộ dáng xấu hổ và rụt rè của cô, ánh mắt sâu thẳm mà nóng rực, dường như anh muốn nhìn rõ trong lòng Giang Nhung.
Giang Nhung, vợ của anh, giờ phút này cô rốt cuộc trải qua trăm sông nghìn núi, trong ánh mắt của rất nhiều người đi tới bên cạnh anh.
"Ngài Trần!" Người chủ trì bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Trần Việt đừng ngây ngốc nhìn cô dâu, còn có chuyện quan trọng nhất phải làm.
Trần Việt hoàn hồn, hướng về phía trước bước một bước nhỏ, một chân quỳ xuống, nhìn Giang Nhung và Tiêu Kình Hà: "Anh, xin anh đem Giang Nhung giao cho em, về sau em sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô ấy, một đời một kiếp."
Lần đầu tiên, Trần Việt mở miệng gọi Tiêu Kình Hà là anh, chỉ vì Tiêu Kình Hà là thân nhân duy nhất nhà mẹ đẻ Giang Nhung, Tiêu Kình Hà đem Giang Nhung giao vào trong tay anh, như vậy đám cưới của Giang Nhung và anh chính là người lớn đồng ý, đồng thời anh cũng từ trong tay Tiêu Kình Hà chính thức nhận lấy nhiệm vụ chăm sóc Giang Nhung.
"Ừm." Tiêu Kình Hà hài lòng gật gật đầu, đỡ Trần Việt dậy, đem tay Giang Nhung giao vào tay Trần Việt, lại dặn dò: "Hôm nay anh sẽ thay ba đích thân đem Giang Nhung giao cho em, hy vọng sau này em đừng để cho nó chịu một chút ấm ức nào."
Trần Việt nâng tay Giang Nhung lên, nhẹ nhàng hôn một cái: "Giang Nhung, em đồng ý đi theo anh không?"
"Vâng!" Giang Nhung trịnh trọng gật đầu, cô đã đi đến nơi này, không đi cùng anh thì còn đi với ai?
Nhận được cô dâu, Trần Việt nắm tay cô muốn đi, nhưng mà Tiểu Nhung Nhung đang nắm tay trái Giang Nhung lại không đồng ý.
Có phải vì nguyên nhân cô bé quá nhỏ quá thấp hay không? Mọi người lại không nhìn thấy cô bé, ba mẹ ruột cũng không hôn cô.
Lần nữa bị bơ, trong lòng Tiểu Nhung Nhung rất mất mát.
Nên lúc phải đi, cô bé không đi, chu miệng nhỏ, dùng biện pháp của mình thu hút sự chú ý của những người lớn.
Người đầu tiên chú ý tới cô bé bộc phát mất bình tĩnh không phải Giang Nhung, cũng không phải Trần Việt, mà là Liệt hiện tại đang ở trong đám người.
Bởi vì cậu hóa trang thành một bộ dáng khác, không ai nhận ra cậu, nhưng ánh mắt của cậu lại một khắc cũng không hề rời Tiểu Nhung Nhung.
Cậu không muốn suy nghĩ nhiều đi qua ôm lấy tiểu quỷ kia, nói cho cô bé, không sao cả, những người khác quên cô bé, nhưng anh Liệt sẽ không quên cô bé.
Nhưng cậu không thể, cũng không được... Tiểu Nhung Nhung cũng là một trong những nhân vật chính hôm nay, ít nhiều ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô bé.
"Nhung Nhung, sao vậy?" Giang Nhung đi hai bước nhỏ, mới phát hiện Tiểu Nhung Nhung khác thường.
"Nhung Nhung không đi được rồi." Tiểu Nhung Nhung nhìn mẹ mình, lại nhìn về phía ba cô bé, đáng thương nói.
Nói một cách khác, Nhung Nhung không phải không đi được. Là muốn ba ôm.
Trần Việt cũng không phải người quan tâm quy củ như vậy, một tay ôm lấy Tiểu Nhung Nhung: "Được, Nhung Nhung không đi được, để ba ôm con đi nhé."
Cuối cùng lại trở thành tâm điểm chú ý của ba mẹ, trong bụng Tiểu Nhung Nhung nở hoa, ôm đầu ba lên ngọt ngào hôn.
Rốt cục, một nhà ba người bọn họ đi tới cuối thảm đỏ, đi tới trước mặt vị linh mục chủ trì hôn lễ.
Trước sự chứng kiến của bạn bè người thân, khách khứa và nhân viên truyền thông, cha xứ bắt đầu đọc diễn văn.
Sau khi đọc một bài diễn văn dài, rốt cục đi vào phần chính.
Vị linh mục tóc hoa râm, nhìn đôi cô dâu chú rẻ đứng ở trước mặt ông ta, hiền lành điềm đạm mở miệng: "Giang Nhung, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng của con và đăng ký kết hôn cùng anh ta hay không? Cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, hay bất kể vì lý do gì, vẫn yêu anh ta, chăm sóc anh ta, tôn trọng anh ta, bên cạnh anh ta, vĩnh viễn đối với anh ta trung thành không đổi cho đến cuối cuộc đời?"
Lời của vị linh mục vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở đây đều nín thở, muốn lắng tai nghe thấy Giang Nhung nói ra ba chữ tôi đồng ý.
Nhưng mà, Giang Nhung người trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người lại chậm chạp không mở miệng.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Việt đang đứng ở bên cạnh cô.