Hôm qua khi vừa biết tin Giang Nhung sẽ đến Mỹ, lại còn ở kế bên nhà họ, nữa đêm nữa hôm, cô lôi Trình Chí Dũng chạy qua xem nhà trước.
Tuy cô biết rằng người của Trần Việt làm việc nhất định không vấn đề, nhưng không tận mắt nhìn thấy thì Lương Thu Ngân vẫn không yên tâm lắm.
“Thu Ngân, có cậu ở đây thật tốt.” Trong phút chốc, Giang Nhung cảm thấy hình như cô trở lại nhiều năm trước, cái thời mà cô và Lương Thu Ngân cùng nhau tay xách nách mang chân ướt chân ráo cùng nhau đến Giang Bắc.
Năm đó, hai người họ từ Kinh Đô đến Giang Bắc, mỗi người kéo theo một thùng đồ, bên trong đựng các thứ như quần áo và đồ dùng hằng ngày, ngoài ra không còn gì nữa.
Lúc đó hai người họ tràn trề sức sống, tự tin, tin tưởng sẽ tạo ra thành tích to tác của riêng mình ở mảnh đất Giang Bắc này.
Rồi dần dần hai người bọn họ bắt đầu lập nghiệp ở Giang Bắc, mỗi người có công việc và phòng làm việc của riêng mình, họ bận bịu với công việc nên dần dần thời gian dành cho nhau cũng ít dần.
Giang Nhung tin rằng mấy năm trước cô đã có thể an cư lập nghiệp tại vùng đất lạ thì mấy năm sau là ngày hôm nay, cô cũng sẽ làm được.
Cô muốn cô và các con cô sẽ an cư lập nghiệp tại đây, vì thành phố này là nơi Trần Việt được sinh ra, là nơi anh lớn lên.
Cuộc sống trước đây của anh, cô không vinh hạnh được tham dự, cuộc sống sau này của anh cô cũng không thể tham dự được nữa, nhưng cô có thể dùng cách của mình để ở bên cạnh anh.
Đây là căn nhà ba tầng lầu, vừa vào cửa đập vào mắt là khu vườn hoa với rất nhiều loại hoa cỏ, và còn một khu đất nhỏ để trồng rau.
Tầng thứ nhất là phòng bếp, nhà ăn và phòng khách, tầng hai và ba là khu phòng ngủ.
“Nhung, lại đây, cậu và Tiểu Nhung Nhung ở phòng ngủ chính trên lầu hai, mình dẫn cậu đi xem thử, anh Hà, phòng của anh và Tiểu Trạch ở lầu ba, hai cậu cháu tự lên đó xem nha, em đưa Giang Nhung đi xem phòng.” Lương Thu Ngân kéo Giang Nhung bước đi, trông cô không khác gì chủ nhân của ngôi nhà.
Lầu hai có ba phòng, một phòng ngủ chính, một phòng trẻ em, và một phòng làm việc.
Mỗi phòng đều được trang trí theo phong cách riêng, phòng ngủ chính của Giang Nhung theo lối thiết kế đơn giản sang trọng, phòng của Tiểu Nhung Nhung thì mang lại cảm giác dễ thương, phòng làm việc thì cổ kính, đến cả bàn vẽ và các dụng cụ liên quan đều đã chuẩn bị sẵn ở đó.
Bất chợt Giang Nhung lại lần nữa suy nghĩ, trợ lý của Trần Việt làm việc đúng thật là cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả đến chi tiết nhỏ nhặt này cũng để ý đến.
Phòng ngủ chính cao rộng rất thoáng, tủ áo, bàn trang điểm… những thứ nên có đều được chuẩn bị sẵn, đặc biệt thứ thu hút sự chú ý của Giang Nhung nhất chính là bó hoa nhài được đặt trong phòng.
“Thu Ngân, cám ơn cậu đã giúp tớ chuẩn bị nhiều thứ như vậy.” Giang Nhung từ nhỏ đã rất thích hương thơm của hoa nhài, nhưng cô cũng không nói cho nhiều người biết, cô không ngờ đã nhiều năm như vậy, Thu Ngân vẫn còn nhớ đến sở thích này của cô.
“Nhung, cậu biết không? Lúc biết cậu sẽ đến New York, ban đầu mình rất phấn khích, sau đó lại lo lắng… không ngờ là cái điều mà mình lo lắng lại thành sự thật, sao cậu và Trần Việt ly hôn vậy?”
Lúc Trình Chí Dũng nghe được tin này từ Đường Nghị, Lương Thu Ngân cũng đang bên cạnh anh, lúc đó cô kích động lớn tiếng hét tên Đường Nghị, và Đường Nghị cũng đã nói cho cô biết Giang Nhung và Trần Việt đã ly hôn.
Khoảng thời gian ba năm Giang Nhung mất tích, Lương Thu Ngân cũng biết tình hình và cuộc sống của Trần Việt trong thời gian đó là như thế nào, cho nên cô không dám tin chuyện hai người ly hôn là thật.
“Thu Ngân, chúng ta đừng nhắc anh ấy nữa được không?” Gặp Lương Thu Ngân, Giang Nhung mới có lý do để không nghĩ đến Trần Việt, nhưng giờ Thu Ngân nhắc đến tên anh, Giang Nhung lại nhớ đến, và trong lòng cô càng khó chịu hơn.
Lương Thu Ngân lên tiếng nói: “Nhung à, cậu đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng, không cần biết cậu có coi mình là bạn thân nhất của cậu không, nhưng mà trong lòng mình, cậu là bạn tốt nhất của mình, cho nên có chuyện gì mình cũng sẽ nói cho cậu biết, ngược lại cậu có chuyện, mình cũng hy vọng cậu sẽ chia sẽ với mình.”
“Thu Ngân, cậu cho tớ thời gian hai ngày để tớ suy nghĩ, đợi tớ nghĩ thông rồi tớ sẽ nói cho câu biết.” Hiện tại, trong lòng Giang Nhung vẫn còn rối răm, đến cả bản thân cô còn không tin rằng vợ chồng bao nhiêu năm trời lại chấm dứt đơn giản nhanh gọn như vậy.
Cô cần có thời gian để suy nghĩ lại, tịnh tâm sắp xếp và suy nghĩ lại xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, đến khi nghĩ thông rồi, có lẽ cô sẽ thoải mái và thanh thản hơn.
“Nhung à, dù gì thì cậu cũng đừng quên cậu còn có mình, năm xưa mình có thể bỏ mặc mọi thứ để cùng với cậu đến Giang Bắc thì nay mình vẫn có thể…”
“Thu Ngân, cậu đừng làm bậy nè, tớ đã dẫn các con đến đây định cư, cậu đừng nói cái gì bỏ nhà ra đi nữa.”
Bây giờ Lương Thu Ngân đang mang thai, nếu như cô lại làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến hai mẹ con thì Giang Nhung biết ăn nói sao với Trình Chí Dũng?
“Tên ngốc, chúng ta giờ đều làm mẹ rồi, không còn là hai cô nhóc Giang Nhung và Lương Thu Ngân ngang ngược trời không sợ, đất không sợ của trước đây nữa.” Nghĩ lại quá khứ, tuy có chút hoài niệm, nhưng cô cảm thấy hiện tại cũng rất tốt.
Con người mà, phải biết quý trọng mỗi ngày trước mặt, không thể cứ nhớ đến quá khứ, mà còn phải nghĩ đến tương lại.
“Giang Nhung, lúc trên máy bay em cũng không ngủ bao nhiêu, em đi tắm rồi ngủ một giấc đi.” Tiêu Kình Hà lo lắng sức khỏe của Giang Nhung sẽ không chịu được, bôn ba khoảng cách xa như vậy, lại còn đang mang thai, không thể lơ là được.
“Mình đã nhắn Trình Chí Dũng chuẩn bị bữa tiệc chào mừng rồi, tối nay qua nhà mình ăn cơm nha.” Vừa nói Lương Thu Ngân vừa nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ cơm rồi, để lại đồ đạc rồi qua nhà mình ngồi chơi chút rồi ăn cơm, ngủ ít đi chút cũng không mất miếng thịt nào đâu.”
Tiêu Kình Hà lại nói tiếp: “Giang Nhung đang mang thai, mới hơn hai tháng…”
“Nhung, cậu đang mang thai hả, vậy sao Trần Việt còn …”Lương Thu Ngân cắn môi hấp tấp nói: “Cậu mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, cơm tối để mình đưa qua đây cho cậu.”
Bản thân cô cũng là người đang mang thai thậm chí là gần sinh mà cô lại không coi đó là chuyện cần quan tâm, vừa nghe Giang Nhung có thai, cô đã khẩn trương quá mức tưởng tượng.
Giang Nhung cảm thấy buồn cười: “Không sao, tớ đã là đưa thứ hai rồi, đứa bé cũng dễ chịu.”
Giang Nhung có thể cảm nhận được đứa con trong bụng cô cũng kiên cường như cô, những ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng đứa bé trong bụng không hề phản ứng gây khó chịu cho cô.
“Cậu đừng nói nhiều nữa, mau nghỉ ngơi trước đi, chút nữa khỏe hơn rồi dậy ăn cơm, không thì mình đem qua cũng được.” Thế là Giang Nhung bị ép phải nằm xuống ngủ.
Tuy là mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay không hề chợp mắt, nhưng Giang Nhung lại không cảm thấy buồn ngủ, tinh thần cô vẫn rất tốt, đến cả bản thân cô cũng nghi ngờ bản thân mình.
Cũng có thể là cô không dám ngủ, cô sợ khi nằm xuống mà bên cạnh thiếu vắng hình bóng anh với Ⱡồ₦g иgự¢ vững chắc để cho cô tựa, không được nghe tiếng tim đập của anh ru cô vào giấc ngủ, sợ lúc cô mơ thấy ác mộng sẽ không có người kịp thời kéo cô thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Nghĩ lại, cô không chỉ có thời gian trên máy bay không ngủ, đêm trước ngày ly hôn, cô cũng thức cả đêm.
Không phải ngủ không được, mà là cô sợ ngủ.
Lương Thu Ngân đưa hai đứa con của cô ra ngoài để cô nằm nghỉ chút, lúc này một mình yên tĩnh trong phòng, nằm trên chiếc giường lớn êm dịu, Giang Nhung mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Nằm được lúc, cơn buồn ngủ kéo đến, cô cố gắng chớp chớp mắt để cho mình tỉnh táo hơn.
Thật sự cô đang sợ, cô sợ ngủ, cô sợ lúc mình ngủ say trong giấc mơ sẽ bị ác quỷ bắt cô đi, rồi cô sẽ không tỉnh lại được nữa.