Chương 569: Ba tới rồi đây

Tác giả: Mộc Thất Thất

"Nhung Nhung có chút đau, ba đến rồi, Nhung Nhung không đau nữa." Cho có đau đến mức nào, nhưng lúc nhìn thấy ba, tiểu Nhung Nhung lập tức cảm thấy đã tìm được chỗ dựa vững chắc nhất.
Mình sẽ không sợ hãi nữa, không sợ hãi sẽ có người bắt nạt mẹ và nhóc nữa, bởi vì có ba ở đây, chắc chắn sẽ đánh đuổi kẻ xấu, bảo vệ mẹ và mình.
Ở trong lòng tiểu Nhung Nhung, ba giống như anh Liệt vậy, đều là anh hùng siêu cấp, kẻ xấu nhìn thấy hai người họ đều sẽ bị dọa chạy.
"Ngoan, tiểu Nhung Nhung của chúng ta thật dũng cảm, bị thương cũng không khóc nhè. Chỉ là ba muốn nói cho Nhung Nhung biết, Nhung Nhung là bảo bối của ba và mẹ, Nhung Nhung tủi thân, bị thương, không được tự mình âm thầm chịu đựng, nhất định phải nói ra, như thế ba và mẹ mới có thể bảo vệ tốt cho con được." Trần Việt hôn lên hai má mềm mại của tiểu Nhung Nhung: "Bảo bối, hiểu rồi chứ?"
"Vâng!" Tiểu Nhung Nhung dùng sức gật đầu, ngọt ngào mềm mại đáp: "Nhung Nhung biết rồi."
"Được rồi, vậy chúng ta để chú bác sĩ xử lý vết thương, đợi băng bó xong ba và mẹ sẽ dẫn Nhung Nhung về nhà. Trường mẫu giáo này khiến bảo bối Nhung Nhung của chúng ta bị thương, sau này chúng ta không tới đây học nữa." Trần Việt dịu dàng nói, đối với tiểu Nhung Nhung và Giang Nhung quả thật chính là âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới này.
Nhưng lúc anh dịu dàng nói xong những lời này, những người khác ở bên cạnh lại sợ tới hai đùi phát run.
Người hiểu rõ Trần Việt đều biết, anh nói tiểu Nhung Nhung không đến học ở trường mẫu giáo này nữa, vậy trường mẫu giáo khiến con gái bảo bối của anh bị thương này còn cần thiết tiếp tục mở dạy sao?
Tuy trường mẫu giáo này không phải đặc biệt xây dựng cho cô chủ nhỏ nhà họ Trần, nhưng cô chủ nhỏ nhà họ Trần bị thương ở đây, vậy chính là đã có lỗi với cô chủ nhỏ nhà họ Trần rồi.
Đường Nghị đi theo Trần Việt tới nhìn xung quanh suy nghĩ, một trường mẫu giáo xinh đẹp như thế này rất nhanh thôi cũng sẽ bị san thành bình địa, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
Quan sát trường mẫu giáo xong, ánh mắt của anh ta lại chuyển lên người người đàn ông trung niên lúc nãy còn vô cùng kiêu ngạo nhưng bây giờ sớm đã biến thành người câm điếc.
Người này làm quan nhiều năm như vậy sao vẫn còn hồ đồ như thế?
Khó trách qua nhiều năm như thế mà ông ta cũng chỉ là Phó Cục trưởng Bộ Giáo Dục thành phố Giang Bắc, Cục trưởng lần lượt thay đổi, chỉ là vẫn không đến lượt ông ta ngồi lên vị trí kia, có lẽ là do ông ta quá ngu ngốc.
Cũng không suy nghĩ thử xem, đây là trường mẫu giáo của quân khu Giang Bắc, đứa nhỏ có thể tới đây học thân phận có thấp đi chăng nữa thì có thể thấp tới mức nào chứ.
Bọn họ chưa thăm dò rõ ràng thân phận đối phương đã bắt đầu làm loạn muốn thị uy, thực sự cảm thấy đáng tiếc cho lão già này.
Không chỉ không bảo vệ được vị trí đã ngồi hai mươi mấy năm này mà còn không biết sẽ lưu lạc đến mức nào.
Aiz, ông ta chọc vào ai không được, cố tình chọc đến hai bảo bối mà Tổng giám đốc Trần của bọn họ coi trọng nhất.
Nhớ lại năm đó, Tổng giám đốc Trần của bọn họ một mình làm ba lại làm mẹ, cho con nhỏ 乃ú sữa thay tã, nuôi lớn từng chút một.
Mấy năm nay Tổng giám đốc Trần của bọn họ thật sự là đặt cô con gái này vào lòng bàn tay mà yêu thương nâng niu, ai chọc tới cô bé, khiến cô bé bị thương, đây không phải là tự va vào họng súng sao?
Nhìn xem, lúc người đàn ông trung niên này nhìn thấy Tổng giám đốc Trần của bọn họ thì đã bị dọa mềm cả chân, nhìn bộ dáng này của ông ta, đoán chừng cũng sắp bị dọa tới tiểu ra quần rồi.
Có thể ông ta nằm mơ cũng không ngờ được người mà bọn họ chọc tới chính là người nhà ông chủ của Thịnh Thiên.
Muốn trách thì phải trách Tổng giám đốc Trần của bọn họ quá thận trọng, chưa từng để vợ con của mình xuất hiện trước mặt công chúng.
Trong ba năm khi bà chủ mất tích, Tổng Giám đốc thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh, nhưng sau khi bà chủ trở về anh đã không còn nhận phỏng vấn nữa.
Bởi vậy có khá nhiều người nhận ra anh nhưng hầu như không có người nhận ra được Giang Nhung và tiểu Nhung Nhung.
"Tổng, Tổng giám đốc Trần, tôi..." Người đàn ông trung niên này sợ tới mềm chân, muốn nói lời xin lỗi, nhưng vừa mở miệng đã sợ tới mức cắn vào lưỡi.
Nhìn xem, đây chính là Tổng giám đốc Trần của bọn họ.
Bình thường Tổng giám đốc Trần của bọn họ dường như chỉ có chút lạnh lùng không quan tâm người khác, nhưng một khi chọc tới anh, anh sẽ khiến cho người đó ૮ɦếƭ như thế nào cũng không biết.
"Phó Cục trưởng Giang, tôi cho ông thời gian hai phút, mang theo người nhà của ông cút khỏi đây." Đường Nghị kịp thời đứng ra nói chuyện.
Loại người này còn chưa đủ tư cách để Tổng giám đốc Trần của bọn họ tiếp chuyện, hơn nữa lúc này trong mắt Tổng giám đốc Trần chỉ có vợ và con gái, đâu nhìn thấy hay nghe thấy người khác nói gì nữa.
"Trần, Trần..." Phó Cục trưởng Giang sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vậy mà lại "phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu hướng về phía Trần Việt.
Là ông ta có mắt như mù, là ông ta tự cho là đúng.
Biết rõ ở Giang Bắc này có hai tòa núi lớn mà không ai có thể lật đổ, nhưng ông ta lại không tự ý thức được mình phải làm việc cẩn thận.
Nếu ông ta cẩn thận hơn một chút, kiểm tra trước khi làm cũng sẽ không chọc tới người không nên chọc rồi.
Nhưng Trần Việt cũng không quan tâm ông ta, bây giờ trong mắt anh chỉ còn nhìn thấy vợ và con gái thôi.
Hơn nữa tiểu Nhung Nhung còn đang bị thương, nhìn vết thương này, nếu không phải có mẹ con hai người ở đây Trần Việt sớm đã cho người đánh tàn phế người gây chuyện rồi.
"Nhung Nhung, đã băng bó xong vết thương rồi, nhưng có thể sẽ phải chịu đau một chút, chúng ta cẩn thận một chút nhé?" Giọng nói của Trần Việt dịu dàng lại dễ nghe.
Giọng nói của anh càng dịu dàng những người khác lại càng cảm thấy khủng bố.
Anh càng yêu thương con gái mình bao nhiêu thì kết cục của kẻ khiến con gái của anh bị thương sẽ càng thê thảm bấy nhiêu.
"Tổng, Tổng giám đốc Trần, tôi thật sự không biết hai người ấy là vợ con của anh, nếu biết..." Nếu biết trước thì dù cho ông ta thêm một nghìn lá gan ông ta cũng không dám chọc tới người của Trần Việt.
Người đàn ông trung niên còn chưa dứt lời, Trần Việt đã ôm tiểu Nhung Nhung đứng dậy, một tay khác nắm lấy tay Giang Nhung, dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà."
Một nhà ba người được cấp dưới vây quanh nhanh chóng rời đi, từ đầu đến cuối cũng không để ý những người khác.
Đương nhiên, anh không để ý không phải anh không xử lý những người đó, mà là cấp dưới của anh biết nên làm như thế nào.
Bên ngoài trưởng mẫu giáo, một chiếc Bentley Limousine màu xám bạc mới tinh đang lẳng lặng đợi bọn họ.
Sau khi lên xe, chú Ngụy tài xế quay đầu nhìn thoáng qua ba người: "Cô chủ nhỏ làm sao vậy?"
Chú Ngụy đã làm việc cho Trần Việt rất lâu rồi, giống như người nhà họ Trần vậy, cũng yêu thương tiểu Nhung Nhung như cháu gái ruột.
Khi ra ngoài thấy có đồ gì tốt cũng không quên mua về tặng cho cô bé.
Hôm nay nhìn thấy cô bé mềm nhũn ngồi trong lòng ba, chú Ngụy lo lắng, không khỏi hỏi nhiều một câu.
"Ông Ngụy, Nhung Nhung không sao." Tiểu Nhung Nhung vẫn rất hiểu chuyện trả lời.
"Chú Ngụy, phiền chú lái xe tới Mộng Khoa Cảnh Thành." Trần Việt nói.
Mộng Khoa Cảnh Thành là nhà tân hôn của anh và Giang Nhung, lúc cô nói muốn nấu cơm cho ba con anh ăn anh lập tức nghĩ tới nơi đó.
Ở đó là nơi có rất nhiều ký ức tốt đẹp của hai người.
Trong mấy năm khi Giang Nhung không ở đây, Trần Việt thường xuyên mang tiểu Nhung Nhung tới nơi này cùng nhau tưởng niệm Giang Nhung.
Sau khi Giang Nhung khôi phục trí nhớ, một nhà ba người họ cũng không ở nơi đó, hôm nay tới đó ôn lại kỷ niệm cũng được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc