Người phụ nữ càng mắng càng hăng, nhưng không ai để ý tới cô ta, những người khác đều chú ý tới tiểu Nhung Nhung, đều lo lắng tiểu Nhung Nhung bị thương.
Thấy bản thân không được để ý đến như vậy, người phụ nữ hoàn toàn bùng nổ, cô ta giống như nổi điên lên túm lấy bác sĩ: “Con tôi cũng bị thương, sao cô không chữa thương cho con tôi.”
Lúc cô ta túm bác sĩ, bác sĩ đang dùng kìm y tế xử lý vết bẩn ở miệng vết thương cho tiểu Nhung Nhung, đột nhiên bị cô ta đi lên kéo một cái, bác sĩ không khống chế được lực đạo, kìm y tế kẹp rơi một miếng thịt trên miệng vết thương của tiểu Nhung Nhung.
Tiểu Nhung Nhung đang nghĩ phải nhịn đau để không cho mẹ phải khổ sở, nhưng cô bé đang đau, lại bị mất miếng thịt từ miệng vết thương, cô bé đau đến mức sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa không thở.
Giang Nhung không để ý tới người đàn bà kia, toàn bộ tâm tư của cô để trên người tiểu Nhung Nhung, lúc này người đàn bà làm tiểu Nhung Nhung bị thương trước mặt cô, cô không thể nhẫn nhịn được nữa, cô không suy nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy tát người phụ nữ kia.
Cô cắn cắn môi, tức giận nói: “Phùng Cương, trông chừng người đàn bà này lại cho tôi. Nếu cô ta mắng một câu, vả cô ta một cái.
Người đàn bà kia hứng một cái tát, đang muốn phát tác đánh lại Giang Nhung, Phùng Cương lập tức khống chế cô ta, khiến cô ta không thể nhúc nhích.
Anh vừa rồi thất trách, bởi vì cô chủ nhỏ bị thương dưới mắt bọn họ, hơn nữa còn trong trạng thái bọn họ không biết.
Nghĩ đến có thể bị phạt, một đám sợ hãi, nhất thời phân tâm không để ý người đàn bà điên này xông về phía bác sĩ.
Bị Giang Nhung kêu to như vậy, vệ sĩ lập tức tỉnh táo khống chế người đàn bà điên này.
Người đàn bà này mà đột nhiên lại phát điên lên, lại làm cô chủ nhỏ nhà bọn họ bị thương, thì bọn họ biết bẩm báo với ông chủ nhà mình như thế nào.
“Mấy người kiêu ngạo như vậy, có biết ở Giang Bắc này ai đang làm chủ không? Dám động đến người nhà họ Giang chúng tôi, con mẹ nó đừng nghĩ sống yên ổn.”
Đột nhiện, một giọng nói già nua vang dội truyền đến.
Nghe giọng nói, người đàn bà đang bị bao vây lập tức đắc ý: “Mẹ nó mau bỏ tay bẩn của mày ra, bằng không tôi sẽ không để mấy người sống yên đâu.”
Người đến, chính là ba của người phụ nữ này, đảm nhiệm một chức vị quan trọng trong chính phủ ở Giang Bắc, nhìn dáng vẻ của người đàn ông này, hẳn là một cán bộ quan trọng.
Lúc người đàn bà này vừa nhìn thấy con mình bị thương, lập tức gọi điện thoại cho ba cô ta.
Đứa bé là bảo bối cả nhà bọn họ nâng niu trên tay, sự việc còn chưa rõ ràng, lập tức gọi người có vị trí cao nhất trong nhà tới, đầu tiên lập uy với bọn họ trước.
“Một đám đang làm phản đúng không?” Người đàn ông trung niên tức giận nhìn người đang bắt con gái ông ta, lại nhìn cháu ngoại ông ta đang khóc lóc đáng thương.
Ông ta nhìn thấy, là con gái và cháu ngoại của ông ta và con rể đang bị khi dễ, ngay lúc đó, ông ta không thể nuốt trôi cục tức này.
Mọi chuyện phát triển đến mức này, người bị cuốn vào càng ngày càng nhiều, đối phương cũng mang theo người, thoạt nhìn Giang Nhung đang rơi vào tình huống không được thuận lợi.
Nhưng Giang Nhung vẫn không để ý đến người kia, thật ra cô căn bản không chú ý tới bất kỳ ai khác, toàn bộ sự chú ý của cô đều rơi vào trên người tiểu Nhung Nhung.
Tiểu Nhung Nhung bị người ta làm mất miếng thịt nhỏ, cũng giống như làm rơi miếng thịt trên đầu quả tim của Giang Nhung, làm người khác đau lòng như vậy.
Giang Nhung ôm tiểu Nhung Nhung, ôn nhu an ủi cô bé: “Nhung Nhung bảo bối, thả lỏng chút, chờ bác sĩ bôi thuốc tốt nhất cho chúng ta, băng bó tốt miệng vết thương xong thì sẽ không đau như vậy nữa.”
“Mẹ, Nhung Nhung đau quá….” Tiểu Nhung Nhung bật khóc trong lòng mẹ, thân thể nhỏ bé trong иgự¢ mẹ run rẩy không ngừng.
“Nhung Nhung không sợ, mẹ đây, mẹ đây.” Giang Nhung ôm chặt tiểu Nhung Nhung, đau đớn trong lòng không ít hơn vết thương kia.
Người đàn ông trung niên kia muốn thả người, Phùng Cương không thèm để ý đến, vẫn không chế người đàn bà đang nổi điên kia.
Một số vệ sĩ khác đang bảo vệ Giang Nhung và tiểu Nhung Nhung sau lưng, không cho bất kỳ ai tới gần, lần này, mặc kệ như thế nào bọn họ cũng phải bảo vệ tốt bà chủ và cô chủ nhỏ, sẽ không để cho kẻ địch tiếp tục nhân cơ hội, nếu không bọn họ cũng không cần theo bà chủ và cô chủ về nhà nữa, trực tiếp gói ghém đồ đạc và rời đi.
“Các người rốt cuộc từ đâu đến, dám động vào người của tôi, rốt cuộc các người có biết tôi là ai không hả?” Dáng vẻ người đàn ông còn kiêu ngạo hơn người đàn bà kia, giống y hệt câu nói, cha nào con vậy.
Nhưng mặc kệ ông ta gào thét như thế nào, Phùng Cương vẫn không thay đổi sắc mặt, giống như không nghe thấy ông ta nói gì, giống như ông ta không hề tồn tại.
“Người đâu, mau trói hết những người này lại cho tôi, lập tức lấy tội danh gây cản trở người thi hành công vụ tống vào tù, để bọn họ trông coi thật đàng hoàng mấy ngày, để bọn chúng biết ở Giang Bắc này ai mới có quyền lên tiếng.”
Nghe được giao phó của người đàn ông trung niên, vài tên bảo vệ đằng sau ông ta xông lên muốn ra tay, nhưng mấy người bọn họ làm sao có thể lợi hại hơn vệ sĩ mà Trần Việt đích thân chọn lựa cho tiểu Nhung Nhung.
Hai tên vệ sĩ ở bên cạnh tiểu Nhung Nhung, là tinh anh trong tinh anh Trần Việt chọn ra, thân thủ của họ, vệ sĩ bình thường sao có thể đối phó được.
Bọn họ vừa mới xông lên, còn chưa có ra tay, đã bị hai vệ sĩ đá ngược về, thậm chí còn không thấy được đối phương ra ta như thế nào, bọn họ đã bị đánh nằm úp sấp.
Hiệu trưởng vài lần muốn tiến lên nói cho người đàn ông trung niên kia biết ai là người không thể chọc vào ở Giang Bắc, nhưng căn bản không có cách nào lại gần ông ta, cho nên cũng không có cơ hội nói chuyện.
Người của người đàn ông trung niên bị đánh trở lại, ông ta tức giận quát: “Quay lại, bắt lại cho tôi, cả hai mẹ con kia nữa, khi dễ người nhà họ Giang chúng ta, hôm nay tôi không kéo bọn họ ra khỏi nhà trẻ tôi không mang họ Giang.”
“Không mang họ Giang? Sau này ông có thể sửa thành họ cẩu.” Một giọng nói lạnh như băng vang lên, chỉ là nghe giọng nói này, tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi.
Rất nhiều người nghe thấy giọng nói này đều sợ hãi đến mức chân mềm ra, hơn nữa lúc nhìn thấy người, cả hiện trường đều im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
“Trần, Trần….” Người đàn ông trung niên nhìn thấy Trần Việt mặc áo sơ mi màu trắng đang tao nhã bước đến, sợ tới mức không thể nói được một câu đầy đủ.
Giọng nói của Trần Việt, giống như lời nguyền trong lòng mọi người ở đây vậy, nhưng giọng nói của anh rơi vào tai Giang Nhung và tiểu Nhung Nhung lại là âm thanh hay nhất trên thế giới này.
Giang Nhung nghe thấy giọng của Trần Việt, chỉ càm thấy tất cả lo lắng đều tan biến, có người cùng cô chăm sóc, bảo vệ đứa bé của bọn họ.
Lúc tiểu Nhung Nhung nghe thấy giọng nói đó, cô bé biết người ba cô bé yêu nhất đến rồi.
Nháy mắt, cô bé cảm thấy vết thương không đau đớn như vậy nữa.
Trên lông mi của cô bé còn vương nước mắt, nhưng cô bé lại nở nụ cười ngọt ngào: “Ba, ôm Nhung Nhung một cái.”
“Ừm, Nhung Nhung ngoan.” Ánh mắt Trần Việt đảo qua nhân viên đang vây xung quanh, cuối cùng dừng trên người Giang Nhung.
Anh đi đến bên cạnh cô và tiểu Nhung Nhung, ôm Giang Nhung, vừa bế tiểu Nhung Nhung vào иgự¢: “Nhung Nhung, đau sao?”