“Giang Nhung!” Trần Việt vỗ vai Giang Nhung, nặng nề gọi tên cô: “Không ai có thể động tới anh hết, em đừng lo lắng quá.”
“Nhưng……” Giang Nhung không biết phải nói với Trần Việt thế nào.
Cô tin Trần Việt sẽ không làm ra chuyện hại ba mình, nhưng cô không cách nào lí giải video đó.
Có lẽ chỉ khi tìm thấy Tiêu Kình Hà, mới có thể hiểu được ngọn nguồn sự việc.
“Không có nhưng nhị gì cả.” Trần Việt vò vò đầu cô, rồi đặt lên trán một nụ hôn: “Tin anh, đi ngủ trước đã, tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Mấy hôm nay Giang Nhung bận việc nhận nuôi tiểu Trạch, Trần Việt đoán cô quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một tối là được.
“Vâng.” Giang Nhung ngoan ngoãn gật gật đầu.
Trần Việt một tay ôm trọn cô, bước dài về phía phòng ngủ, động tác nhẹ nhàng đặt cô lên giường: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm đã.”
Trần Việt đứng dậy chuẩn bị rời đi, Giang Nhung liền một tay ôm lấy anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của anh, cô lại buông tay: “Anh đi tắm đi, em ngủ trước đây.”
Muộn thế này rồi, cô không muốn vì bản thân mà ảnh hưởng tới Trần Việt nghỉ ngơi.
“Ngoan!” Trần Việt xoa đầu cô, rồi mới quay người đi vào phòng tắm.
Giang Nhung nằm trên giường, nhắm mắt lại, rõ ràng rất buồn ngủ nhưng thế nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn là video vừa mới xem đó.
Cho dù cô có nghĩ thế nào, cũng không thể hiểu được, video ấy, rốt cuộc là thế nào.
Được rồi, không nghĩ nữa, đợi ngày mai dậy, sẽ đi tìm Tiêu Kình Hà hỏi, cô nhất định phải tìm hiểu được, nhất định không thể để Trần Việt bị oan được.
Không bao lâu sau, Trần Việt tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài, nằm xuống bên cạnh Giang Nhung, một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô: “Giang Nhung, không cần phải lo lắng đâu.”
Giang Nhung chui vào lòng Trần Việt, đầu cô rụi rụi ở trước иgự¢ anh: “Trần Việt, chúng ta sẽ mãi tốt đẹp thế này nhỉ.”
Cô hỏi có chút không chắc chắn, bởi lẽ lòng cô đang rất rối loạn, rõ ràng chọn tin tưởng Trần Việt, nhưng lại vẫn thấy sợ hãi.
“Đúng thế.” Trần Việt ôm chặt cô: “Ngủ thôi.”
Tối đêm nay, đã trôi qua trong sự trằn trọc.
Giang Nhung giường như một đêm không ngủ, trời sáng rồi mới có chút buồn ngủ.
Cô không ngủ ngon, Trần Việt cũng vậy, nhưng Trần Việt vẫn phải dậy sớm làm việc, Giang Nhung có thể ngủ muộn thêm chút nữa.
Bao năm nay, Trần Việt vẫn có thói quen dậy sớm ngồi bên cửa sổ, đọc báo rồi đợi Giang Nhung dậy.
Hôm nay mặt trời lên rồi cô mới ngủ được, có lẽ phải đến trưa mới tỉnh, Trần Việt liền rời giường rồi đến công ty, dặn dò Hương Tú không làm phiền Giang Nhung, chuẩn bị cơm trước, đợi cô tỉnh có thể ăn luôn.
Trần Việt không biết, cô chưa hề ngủ, anh vừa ra khỏi phòng, Giang Nhung liền mở mắt.
Trước khi chưa tìm hiểu rõ mọi việc, cô không thể ngủ được.
Cô phải liên hệ Tiêu Kình Hà, tìm anh rồi hỏi rõ mọi chuyện.
Giang Nhung trở người trên giường tìm điện thoại, liền gọi cho Tiêu Kình Hà, nhưng giống với tối qua, gọi mấy lần đầu bên kia mới có người nhấc máy.
“Nhung Nhung, sao thế?” Thái độ của Tiêu tình hình đã tốt lên rất nhiều, có điều nghe giọng nói liền biết anh ta chưa hề tỉnh sau cơn say.
“Tiêu Kình Hà, video anh gửi cho em rốt cuộc là sao?” Giang Nhung tình nguyện tin rằng video đó là do người khác làm giả, cô không tin Trần Việt là người đứng sau Gi*t bố mẹ cô.
“Video nào?” Tiêu Kình Hà lười biếng lật người, vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhất thời không nghĩ ra video mà Giang Nhung nói đến.
Giang Nhung tức giận: “Video anh gửi qua Zalo ấy.”
“Video ở Zalo?” Tiêu Kình Hà vừa nghe, liền mở Zalo ra, lật lật cửa sổ nói chuyện với Giang Nhung, trong đó quả nhiên có một video.
Sau khi nhìn thấy video đó, anh kêu thầm một tiếng, xong rồi!
Anh ta uống rượu say sau đó cái gì cũng không biết, không biết bản thân đã gửi cho Giang Nhung qua Zalo, cũng không biết anh đã đến khách sạn thế nào.
Đầu bên kia Giang Nhung tiếp tục hỏi: “Anh nói rõ ràng cho em, rốt cuộc là sao? Em cần biết chân tướng.”
“Anh……” Nếu Giang Nhung đã biết, Tiêu Kình Hà cũng không muốn giấu nữa.
Anh quyết định, vẫn là nên làm theo di chúc của ba, cứu lấy Giang Nhung và tiểu Nhung Nhung, đem họ rời khỏi ác ma Trần Việt, hai mẹ con bọn họ mới có thể thực sự hạnh phúc.
Anh thở dài, nói: “Em muốn biết ngọn nguồn sự việc, đúng chứ?”
“Em đương nhiên muốn biết rồi. Em không muốn bất kì ai ra quyết định thay em.” Bất kể là chân tướng thế nào, Giang Nhung cũng muốn tự mình đối mặt.
Trần Việt không thay thế cô được, Tiêu Kình Hà cũng thế, cô là một cá thể độc lập.
Bọn họ ai cũng không được quyết định thay cô, bất kể là chồng cô, hay là anh trai cô.
Tiêu Kình Hà lại nói: “Vậy em tới chỗ anh đi, anh sẽ từ từ nói rõ cho em biết đầu đuôi câu chuyện.”
……
Lần nữa bước vào căn nhà của Tiêu Kình Hà, cảm giác của Giang Nhung lại khác hoàn toàn, trong lúc tinh thần hoang mang, cô dường như có thể nhìn thấy bố cô đang đi đi lại lại trong phòng, đang cười gọi cô: Nhung Nhung.
Nghĩ đến, Giang Nhung bỗng muốn khóc.
Tiêu Kình Hà phá vỡ dòng nghĩ của cô, nói: “Nếu em đã muốn biết, vậy anh sẽ đem mọi chuyện nói rõ với em. Sau khi biết được chân tướng phải làm gì, em tự mình quyết định, anh sẽ không chen vào.”
“Vâng, anh nói đi. Hãy nói cho em toàn bộ, không cần phải giấu diếm bất cứ chuyện gì.” Giang Nhung cắn môi, cố gắng làm cho tâm trạng mình bình tĩnh lại.
Bất kể nghe thấy chuyện gì ở chỗ Tiêu Kình Hà, cô đều phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm thấy sơ hở, mới có thể giải oan cho Trần Việt.
Lúc ấy, trong lòng Giang Nhung, cô vẫn rất tin tưởng Trần Việt, tin tưởng anh nhất định sẽ không hại ba cô.
Vì anh không có động cơ gây án.
“Em còn nhớ Trần Tiểu Bích bị bắt cóc, suýt nữa không giữ được mạng?” Giọng nói Tiêu Kình Hà, từng chữ từng chữ đến tai Giang Nhung.
Giang Nhung gật đầu: “Đương nhiên em nhớ. Nhưng bây giờ vẫn không tìm thấy sát thủ. Hoặc bọn họ không nói cho em biết sát thủ là ai.”
Tiêu Kình Hà tiếp tục nói: “Em còn nhớ, tiểu Nhung Nhung vào ngày sinh nhật nhận được đôi giày thuỷ tinh? Còn nhớ em nhận được cuộc gọi từ số lạ?”
“Em còn nhớ.” Sự việc đáng sợ như thế, Giang Nhung sao có thể quên được.
“Những chuyện đó đều do một người làm.” Tiêu Kinh Hà thở dài, nhìn Giang Nhung: “Người này chính là ba của chúng ta, là ông bắt cóc Trần Tiểu Bích, suýt chút nữa sát hại nó, cũng chính là ông đã tự tay chuẩn bị món quà sinh nhật cho cháu mình, là ông thường xuyên gọi cuộc điện thoại nặc danh cho em.”
“Anh, anh đang nói gì vậy? Không có chứng cứ cụ thể, anh không nên nói bừa.” Giang Nhung lắc lắc đầu, cô hy vọng mình đang nghe lầm, nhất định là cô nghe lầm rồi.
Ba của cô, sao có thể làm ra những chuyện không có tính người ấy chứ.
Tặng giày thuỷ tinh cho tiểu Nhung Nhung, gọi điện thoại nặc danh cho cô, những chuyện này có thể hiểu được, Giang Nhung cũng tin rằng bố cô có thể làm những chuyện đó, nhưng cô không thể tin được ba cô đã bắt cóc Tiểu Bích.