Cũng bởi vì anh ta kiên trì báo thù thì gia đình ấm áp, hòa thuận của bọn họ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Nhung Nhung nhỏ sẽ mất đi người ba yêu quý nhất...
Mà người làm cho Nhung Nhung nhỏ đáng yêu mất đi tất cả những điều này là - cậu của cô bé!
Nếu như anh ta không tìm Trần Việt trả thù cho ba, như vậy những lời trăn trối của ba trước khi mất phải làm thế nào, ba ở dưới suối vàng cũng sẽ không nhắm mắt được.
Anh ta rốt cuộc nên làm gì?
"Cậu!"
Giọng nói non nớt của Nhung Nhung nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Kình Hà, anh ta hoàn hồn lại nhìn thấy đôi mắt to của Nhung Nhung nhỏ chớp chớp nhìn mình.
Tiêu Kình Hà miễn cưỡng cười: "Bé Nhung Nhung, sao vậy?"
"Cậu đau, Nhung Nhung sẽ phù phù giúp cậu!" Nhung Nhung nhỏ ghé sát vào tay của Tiêu Kình Hà, thổi phù phù vài lần "tiên khí", lại ngẩng đầu, tròng mắt đen láy xoay tròn, khẽ nói: “Cậu còn bị đau không?"
"Có Nhung Nhung phù phù giúp cậu, cậu không hề đau chút nào cả." Tiêu Kình Hà mím môi và khẽ cười.
Nhung Nhung nhỏ cười ngây thơ, hoạt bát, đáng yêu, không buồn không lo như vậy, cô bé cũng tin tưởng vào người cậu là anh ta.
Vậy mà vào lúc này, trong đầu anh ta chỉ nghĩ làm thế nào để Gi*t ૮ɦếƭ ba của Nhung Nhung nhỏ...
Tiêu Kình Hà không dám tưởng tượng, nếu như Nhung Nhung nhỏ của bọn họ mất đi ba sẽ thế nào nữa?
"Ừ, cậu không đau, Nhung Nhung lại ở đây nói chuyện với cậu, đùa cho cậu vui. Mẹ đi xuống xem ba con về chưa." Thấy Nhung Nhung nhỏ ân cần, hiểu chuyện như vậy, Giang Nhung cũng rất vui mừng.
"Nhung Nhung ở đây với cậu, ba về, Nhung Nhung lại ở cùng với ba." Mặc dù có cậu ở bên cạnh, nhưng Nhung Nhung nhỏ yêu nhất vẫn là ba.
"Được, mẹ sẽ chuyển lời cho ba. Nhung Nhung nhất định phải dỗ cho cậu vui vẻ đấy." Giang Nhung lại liếc nhìn Tiêu Kình Hà nói: “Anh, em đi một lát, nếu như anh thích nói thì cứ gọi em."
"Bé Nhung Nhung, cháu nói cho cậu nghe, hôm nay các cháu ở trường mầm non có chuyện gì vui không?" Tiêu Kình Hà không muốn để ý tới Giang Nhung, anh ta lo lắng mình không nhịn được sẽ nói hết cho cô biết.
Giang Nhung hiểu anh ta nên cũng không nói thêm gì, xoay người đi, để lại không gian cho hai cậu cháu bọn họ.
Nhung Nhung nhỏ rất nghiêm túc nói: "Các bạn nhỏ ở trường mầm non không ngoan, không xinh. Nhung Nhung không thích, không chơi cùng bọn họ."
"Oa... Nhung Nhung cảm thấy bọn họ không xinh, cho nên không muốn chơi với bọn họ sao?" Vẻ mặt Tiêu Kình Hà khoa trương hỏi.
Nhung Nhung nhỏ thành thật khẽ gật đầu với dáng vẻ rất đáng yêu nói: "Vâng, vâng, vâng, các bạn nhỏ không xinh, Nhung Nhung không thích!"
"Cô nhóc nghịch ngợm này!" Tiêu Kình Hà giơ tay nhéo vào đôi má phúng phính của cô bé, mỉm cười nói: “Cái tật mê mặt đẹp này nhất định là học theo cô út cháu rồi."
Mặc dù nói trông mặt mà bắt hình dong thật sự không phải là một thói quen tốt, nhưng cũng không thể trách được bé Nhung Nhung nhà bọn họ.
Mỗi người trong nhà bọn họ đều đẹp, đều cao, tầm mắt của bé Nhung Nhung tất nhiên cũng sẽ cao hơn.
"Cậu, đau!" Nhung Nhung nhỏ đẩy tay cậu ra, mếu máo nói.
Cậu không đáng yêu chút nào, lại nhéo hai má của cô bé đau như vậy.
Tiêu Kình Hà lại đưa tay ra khẽ xoa hai má của Nhung Nhung nhỏ, hỏi: "Vậy Nhung Nhung cảm thấy người đàn ông nào đẹp mắt nhất trên thế giới?"
Nhung Nhung nhỏ không cần nghĩ đã mở miệng nói luôn: "Ba và anh Liệt của Nhung Nhung là đẹp trai nhất, đẹp trai nhất!"
Nhung Nhung nhỏ còn đặc biệt nhắc lại thêm một lần "đẹp trai nhất" nữa, có thể tưởng tượng được cô bé có ý gì.
Trong danh sách đẹp của cô bé không ngờ không có anh ta. Tiêu Kình Hà có chút tổn thương lại hỏi: "Bé Nhung Nhung, lẽ nào cậu không đẹp trai sao?"
Nhung Nhung nhỏ lại nói: "Ba và anh Liệt đẹp trai nhất, cậu và ông nhỏ đẹp trai nhì..."
Tiêu Kình Hà chỉ muốn phun máu. Anh ta biết rõ trong lòng Nhung Nhung nhỏ nhà bọn họ có hai người đàn ông, một là ba của cô bé, một người khác là anh Liệt của cô bé, anh ta cần gì phải tự tìm khổ cho mình chứ?
Trong danh sách này của Nhung Nhung nhỏ tuyệt đối không phải là sắp xếp theo giá trị nhan sắc, mà là sắp xếp theo vị trí trong mắt của cô bé.
Ở trong lòng của cô bé, ba và anh Liệt quan trọng nhất, cho nên cô bé tất nhiên sẽ xếp ba và anh Liệt ở phía trước.
Nghĩ đến anh Liệt của Nhung Nhung nhỏ, Tiêu Kình Hà cũng thấy đáng tiếc thay cho cô bé. Đứa trẻ tốt như vậy, quan trọng là rất thương Nhung Nhung nhỏ nhưng lại ra đi như vậy.
Trong lòng Nhung Nhung nhỏ chắc hẳn còn đang nghĩ, chờ tới khi cô bé lớn lên, anh Liệt của cô bé sẽ trở về.
Nhung Nhung nhỏ đã mất đi một người quan trọng nhất đối với cô bé, nếu như lại để cho cô bé mất ba...
Nghĩ tới điều này, Tiêu Kình Hà cũng hít sâu một hơi.
Anh ta không có cách nào tưởng tượng được Nhung Nhung nhỏ mất ba sẽ thế nào nữa. Anh ta không chịu nổi nước mắt của cô bé, anh ta thích nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Nhung Nhung nhỏ.
Anh ta vẫn hy vọng, bất kể là lúc nào trong tương lai, khi Nhung Nhung nhỏ nhìn thấy anh ta đều có thể ngọt ngào gọi anh ta một tiếng cậu, chứ không phải xem anh ta thành kẻ thù Gi*t ba.
Tiêu Kình Hà ngồi dậy, ôm cơ thể nhỏ bé của Nhung Nhung nhỏ vào trong lòng, khẽ nói: "Nhung Nhung, nếu như có một ngày ba đi tới chỗ rất xa, cháu có nhớ ba không?"
"Nhung Nhung dĩ nhiên sẽ nhớ ba rồi. Nhung Nhung không muốn ba đi tới chỗ rất xa, Nhung Nhung muốn ba luôn ở bên cạnh Nhung Nhung cơ." Bây giờ vừa nghe đến mấy từ đi tới chỗ rất xa, Nhung Nhung nhỏ lại thấy sợ.
Trước đây khi cô bé không có mẹ, mọi người nói cho cô bé biết, mẹ đi tới chỗ rất xa, cho nên cô bé mãi không thấy được mẹ.
Một ngày nào đó tỉnh lại, cô bé không nhìn thấy được anh Liệt, mọi người cũng nói cho cô bé biết anh Liệt đi tới chỗ rất xa, phải chờ sau khi cô bé lớn lên, anh Liệt mới trở về.
Cho nên, cô bé kiên quyết không muốn ba đi tới chỗ rất xa, mình muốn ba mãi ở bên cạnh mình cơ.
Mình muốn buổi tối ba pha sữa bột cho mình uống, muốn buổi sáng ba sẽ chải tóc thắt bím đẹp cho mình, còn muốn ba cùng luyện Taekwondo với mình... Rất nhiều rất nhiều chuyện, mình đều cần ba ở bên cạnh mình.
Nhung Nhung nhỏ giơ tay nắm bím tóc trên đầu, giọng điệu non nớt hỏi: "Cậu, ba chải tóc cho Nhung Nhung có đẹp không?"
"Rất đẹp!" Tiêu Kình Hà mỉm cười lại nói: “Nhung Nhung nhỏ nhà cậu để kiểu tóc gì cũng đẹp hết."
Nhung Nhung nhỏ ôm đầu Tiêu Kình Hà và hôn lên má anh ta một cái: "Nhung Nhung đẹp, cậu cũng đẹp."
Đôi môi mềm mại non nớt của cô bé hôn lên trên mặt anh ta, cảm giác ngọt ngào thấm vào sâu trong trái tim Tiêu Kình Hà.
Tiêu Kình Hà không nhịn được lại ôm Nhung Nhung nhỏ vào trong lòng, cúi đầu hôn cô bé.
Vì Nhung Nhung nhỏ, vì Giang Nhung... anh ta quyết định cho Trần Việt một cơ hội, âm thầm quan sát xem hành động của Trần Việt trong mấy ngày tới.
Chỉ cần Trần Việt thật lòng thương yêu Nhung Nhung nhỏ và Giang Nhung, vậy anh ta có thể xem như không biết gì cả, thả cho Trần Việt một lần.
Anh ta có thể rời đi, không nhìn thấy Trần Việt thì sẽ không nghĩ đến chuyện báo thù.
Về phần ba, về sau anh ta sẽ đi tới thiên đường cho ba một câu trả lời thỏa đáng.
Đồng thời anh ta tin tưởng, ba mình thương yêu Giang Nhung như vậy, nhất định cũng hy vọng con gái và cháu gái của ông ấy được vui vẻ hạnh phúc!