Nhìn báo cáo xét nghiệm DNA trong tay, Trần Việt trầm giọng hỏi: “Có điều tra ra được Tiêu Viễn Phong đang ở nơi nào không?”
Lục Diên nói đúng sự thật: “Chúng tôi điều tra ra được tên họ Hứa và ông ấy đã từng gặp nhau và hợp tác chung, thế nhưng bây giờ không phát hiện ra họ Hứa và Tiêu Viễn Phong có bất kỳ liên lạc nào với nhau nữa, cho nên tạm thời chúng tôi không biết ông ấy đang ở đâu.”
Trần Việt để báo cáo xét nghiệm DNA trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Tiếp tục tìm người, càng nhanh càng tốt, đồng thời phải đảm bảo an toàn cho ông ấy, không được phép để ông ấy xảy ra chuyện gì.”
Lục Diên còn nói thêm: “Tổng Giám đốc Trần, tôi vẫn hơi lo lắng.”
Trần Việt hỏi: “Anh lo lắng điều gì?”
Lục Diên liếc thoáng qua anh, sau đó thận trọng nói: “Trước đó họ Hứa phục kích anh, sở dĩ anh sẽ đến hòn đảo không người đó, cũng bởi vì suy đoán đối phương là Tiêu Viễn Phong.”
Lục Diên chú ý đến sắc mặt của Trần Việt, thấy sắc mặt anh không thay đổi, anh ta tiếp tục nói: “Tổng Giám đốc Trần, đã nhiều năm như thế, người ૮ɦếƭ năm đó lại đột nhiên xuất hiện, tôi lo lắng bên trong chuyện này có ẩn tình. Hơn hai mươi năm trôi qua, có lẽ ngài Tiêu đã không còn là ngài Tiêu của năm đó nữa, ông ấy có thể là một công cụ do người khác cố ý tìm tới để đối phó với anh.”
Những lời Lục Diên nói, làm sao Trần Việt không nghĩ đến, chẳng qua anh càng muốn tin tưởng, đối phương là Tiêu Viễn Phong, là ba ruột của Giang Nhung.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Nhung chưa từng có được tình thương của ba, Trần Việt rất muốn giúp cô tìm được ba, để ba con bọn họ có thể được đoàn tụ.
Trần Việt nhíu mày không lên tiếng, ngón tay thon dài của anh ngõ nhẹ lên bàn làm việc, Lục Diên không biết anh có nghe lọt tai những gì mình vừa nói hay không.
Nhìn vào hai mắt Trần Việt, Lục Diên tiếp tục nói: “Tổng Giám đốc Trần, những điều tôi nói có lý hay không, tôi nghĩ trong lòng anh rất rõ ràng. Nếu như ông ấy nhớ đến cô chủ, làm sao ông ấy lại có thể hợp tác với người khác làm tổn thương anh?”
Trần Việt nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Diên: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Tổng Giám đốc Trần, tôi chỉ muốn nói, bọn họ cùng nhau tính kế anh lên đảo không người, sau đó còn muốn Gi*t ૮ɦếƭ anh. Lần này nói không chừng, đây chính là một cái hố do bọn họ đào xuống, mong anh hết sức cẩn thận.” Chuyện đảo không người lần trước, đến tận bây giờ, trong lòng Lục Diên vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nhiều người bao vây, tấn công Tổng Giám đốc Trần của bọn họ như vậy, anh luôn ở trong ranh giới giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ, thiếu chút nữa đã không còn sống để trở về.
Anh ta không dám nghĩ đến, nếu như tập đoàn Thịnh Thiên không có Trần Việt sẽ biến thành bộ dạng nào.
Trần Việt lạnh lùng nói: “Tôi tự có tính toán riêng của mình, cho dù như thế nào, trước tiên các anh phải tìm được người, đó mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Vâng.” Lục Diên liên tục gật đầu, anh ta đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình, hy vọng Tổng Giám đốc Trần của bọn họ có thể suy nghĩ thật kỹ.
…
Rời khỏi tập đoàn Thịnh Thiên, Trần Việt suy nghĩ rất nhiều thứ, sau đó anh quyết định gọi điện thoại cho Tiêu Kình Hà, hẹn gặp mặt anh ta.
Chẳng qua lúc Tiêu Kình Hà mở cửa, chuẩn bị đi đến chỗ hẹn, anh ta liền nhìn thấy Trần Việt xuất hiện ở trước cửa nhà mình.
“Minh, Minh Chí, sao, sao cậu lại ở chỗ này?” Tiêu Kình Hà vô cùng ngạc nhiên, không phải đã nói hẹn gặp nhau ở quán café bên ngoài ư, sao bỗng nhiên anh lại đi đến trước cửa nhà anh ta vậy?
“Đúng lúc chỗ hẹn cách nơi này không xa, cho nên tôi đi thêm mấy bước, đến đây một lát.” Trần Việt nhìn Tiêu Kình Hà, thản nhiên nói.
“Tôi, tôi đi dọn dẹp nhà đã nhé.” Tiêu Kình Hà đóng sầm cửa lại, nhanh chóng chạy về phía phòng làm việc: “Ba, Trần Việt đến đây, ba nhanh trốn đi.”
Tiêu Viễn Phong không hiểu lắm: “Trần Việt ư? Sao cậu ta lại đến đây?”
“Con không biết, có khả năng cậu ta đã phát hiện ra chuyện gì đó.” Tiêu Kình Hà tắt tất cả các thiết bị điện trong phòng, sau đó còn nói thêm: “Ba à, ba tuyệt đối không được lên tiếng đâu nhé, nếu không, cậu ta sẽ phát hiện ra ba đó. Người như cậu ta, so với ông cụ Trần năm đó, chỉ có hơn chứ không thua kém.”
“Cậu ta đáng sợ như thế sao?”
“Ba à, ba trốn trong bóng tối nghiên cứu nhà họ Trần nhiều năm như thế, cậu ta là một người như thế nào, chẳng lẽ ba còn chưa hiểu rõ hay sao. Con đoán, cậu ta đột nhiên tìm đến cửa, khả năng là từ trong miệng Nhung Nhung, cậu ta đã nghe được điều gì đó.”
Chính bản thân Tiêu Kình Hà cũng không biết vì sao mình lại sợ Trần Việt, tóm lại, trước mắt, tin tức về ba tuyệt đối không thể lan ra ngoài.
Cho dù Trần Việt đứng về phía nào, bọn họ đều không phải là đối thủ của anh, đề phòng anh chính là biện pháp an toàn nhất.
“Ba à, con ra ngoài trước, ba khóa trái cửa phòng lại nhé.” Sau khi dặn dò xong, Tiêu Kình Hà thở ra mấy hơi, lúc này mới đi ra mở cửa cho Trần Việt.
Anh ta cười nói: “Em rể à, không ngờ đường đường là Tổng Giám đốc của Thịnh Thiên lại đến nơi nhỏ bé này của tôi, thật đúng là làm cho tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo.”
Trần Việt đứng thẳng tắp, gương mặt anh tuấn cười như không cười: “Đi thôi.”
Tiêu Kình Hà nói: “Cậu không vào nhà tôi ngồi một lát à?”
“Không cần đâu, chúng ta vẫn nên đến quán café.” Bởi vì phản ứng vừa rồi của Tiêu Kình Hà đã nói cho Trần Việt biết đáp án, mục đích của anh khi đến đây đã đạt được, anh không cần thiết phải vào trong nhà anh ta.
Nghe thấy Trần Việt nói không vào trong nhà ngồi, Tiêu Kình Hà thở phào nhẹ nhõm, quay đầu liếc thoáng qua phòng làm việc, sau đó đuổi kịp Trần Việt.
Trần Việt không thích café, Tiêu Kình Hà lại thích, thế nhưng anh sẽ không chiều theo ý thích của Tiêu Kình Hà, cho nên địa điểm nói chuyện của hai người là một quán trà.
Không gian trong quán trà thoáng đãng, chi phí của nơi này rất cao, cho nên rất ít người đến đây, bọn họ chọn một phòng riêng, không gian yên tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện.
Tiêu Kình Hà nói: “Em rể à, cậu long trọng mời tôi đến nơi này, rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi thế?”
Trần Việt lãnh đạm nói: “Chẳng lẽ không phải cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Vẻ mặt Tiêu Kình Hà mờ mịt: “Là cậu đến tìm tôi, tôi đâu có gì muốn nói với cậu.”
Trần Việt lạnh nhạt cười một tiếng: “Thật sự không có à? Cậu suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi.”
Đối mặt với ánh mắt lãnh đạm, không một gợn sóng nào của Trần Việt, Tiêu Kình Hà không nắm chắc cho lắm.
Hôm nay Trần Việt đến tìm anh ta, chẳng lẽ Trần Việt đã biết chuyện về ba anh ta?
Tiêu Kình Hà nhìn vào ánh mắt của Trần Việt, anh ta muốn từ trong ánh mắt của Trần Việt nhìn ra được thứ gì đó, thế nhưng một nhà tâm lý học hàng đầu như anh ta, anh ta có thể nhìn thấu suy nghĩ của rất nhiều người, nhưng riêng suy nghĩ của Trần Việt, cho tới bây giờ, anh ta chưa từng nhìn thấu.
Khóe môi Trần Việt hơi cong lên, anh tiếp tục nói: “Ông ấy là ba của Giang Nhung, cũng chính là ba vợ của tôi, là người thân của tôi, tôi cũng muốn bảo vệ ông ấy.”
Tiêu Kình Hà chuẩn bị tiếp tục giả ngu: “Minh Chí, cậu đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu gì hết.”
Trần Việt còn nói thêm: “Những năm này, một mình ông ấy lưu lạc ở bên ngoài, ông ấy nhất định đã phải chịu nhiều đau khổ, đồng thời cũng gây ra một số chuyện. Cậu có thể chăm sóc cho cuộc sống sau này của ông ấy, thế nhưng cậu có năng lực đảm bảo an toàn cho ông ấy không?”
Trần Việt nói đến chỗ này, mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi.
Tiêu Kình Hà có thể chắc chắn, Trần Việt biết chính xác ba đang ở trong nhà anh ta. Vừa rồi, nếu như anh ta thoải mái mở cửa mời Trần Việt vào trong nhà, có lẽ Trần Việt sẽ không phát hiện ra.
Thế nhưng trong nháy mắt đó, anh ta đã suy nghĩ không chu toàn, để cho Trần Việt biết được, ba đang ở trong nhà anh ta.
Trần Việt à Trần Việt, thật đúng là người đứng đầu của Thịnh Thiên, dường như mỗi một đầu dây thần kinh của anh đều tinh tế hơn người khác.
Anh ta hiểu Trần Việt đã biết, thế nhưng Tiêu Kình Hà vẫn không muốn thừa nhận, chỉ cần anh ta cắn chặt răng, anh ta không tin Trần Việt còn có thể cạy răng anh ta ra.
Chẳng lẽ, Trần Việt thật đúng là làm ra được chuyện như vậy.