Thư ký đã sắp xếp cho Trần Việt và Tổng Giám đốc Hoa Cam Thiên ăn cơm trưa, giờ nghe Trần Việt nói trưa phải ăn cơm với vợ, nội tâm giống như có vạn ngụa chạy qua, nhưng không dám nói một câu dị nghi nào.
Thân phận Giang Nhung không công khai bên ngoài, người khác không biết, nhưng qua lần trước Thẩm Văn Tuyên muốn đối kháng lại Thịnh Thiên, sau khi Giang Nhung lộ diện ở Thịnh Thiên, nhân viên trong Thịnh Thiên đều biết sự tồn tại của Giang Nhung.
Tất cả mọi người đều biết Tổng Giám đốc của họ không chỉ cưng chiều con gái, còn yêu vợ như mạng, anh nói phải ăn cơm cùng vợ, ai dám nói gì.
"Vâng". Thư ký nhận lệnh đi sắp xếp.
Thư ký vừa đi, Giang Nhung đã đi xuống dưới tòa nhà, không nhìn xung quanh ánh mắt người qua đường tụ hết lên người Trần Việt, cô rúc đầu vào иgự¢ Trần Việt, cọ tới cọ lui trong иgự¢ anh, vui vẻ.
Cô nói: "Ngài Trần, anh đoán đi, em muốn nói cho anh tin tốt gì?"
Trần Việt vỗ đầu cô, nghĩ nghĩ: "Ừ, có phải lãnh đạo nói với em, về làm được tăng lương không?"
Giang Nhung chu miệng, nói: "Tục quá!"
Trần Việt cười nói: "Anh là người làm ăn. Phản ứng đầu tiên của người làm ăn, là ích lợi."
Giang Nhung lườm anh một cái, nói: "Cho anh thêm cơ hội nữa, anh nghĩ thêm đi."
Trần Việt còn giả vờ tự hỏi một phen, nói: "Không phải tăng lương, đúng là anh không nghĩ ra được chuyện khác tốt hơn."
Giang Nhung biết, người đàn ông Trần Việt ở mảng này rất ngốc.
Còn nhớ rõ mấy năm trước, cô yêu cầu anh ta đoán tên của người mẹ đặt tên cho cái hồ nhỏ ở vùng núi tuyết ở Kinh đô, anh đoán mãi không ra, đúng là ngốc.
Giang Nhung nháy mắt với anh mấy lần, lại nói: "Ngài Trần nè, cho anh thêm cơ hội nữa. Anh đoán lại đi, anh mà đoán được thì có thưởng lớn."
"Chẳng lẽ công ty em chuẩn bị mở hạng mục mới? Em có tham gia, hơn nữa hạng mục cũng là thiêt kế lễ phục áo cưới em thích?" Nghe thấy có thưởng, Trần Việt nói hết liền một mạch không nghỉ.
"Trần Việt, không phải trước đó anh biết rồi đấy chứ." Giang Nhung không ngốc, Trần Việt nói chuyện tường tận như thế, chắc chắn cô phải nghi.
"Biết cái gì?" Phải diễn trò, chỉ số thông minh của Tổng Giám đốc của chúng ta không thấp, diễn xuất chắc chắn có thể lừa người được.
Giang Nhung: "Anh mới nói còn gì?"
"Ý của em là anh đoán trúng rồi?" Vẻ mặt trần Việt còn kinh ngạc hơn Giang Nhung, kinh ngạc đến nỗi khiến Giang Nhung không thể không tin trước đó thật sự anh không biết gì.
Giang Nhung nói: "Tiểu tử, anh đoán trúng rồi."
Trần Việt khẽ cười một tiếng: "Thế phần thưởng đâu?"
Giang Nhung ngó xung quanh, nhỏ giọng nói: "Anh cúi đầu xuống đây."
Trần Việt nghe lời cúi đầu, Giang nhung ôm lấy cổ anh, nhướn người in lên mặt anh nụ hôn, rồi nhanh chóng rời đi.
Cô đỏ mặt nói: "Thưởng cái này nè."
Trần Việt vuối hai má được cô hôn, dường như có thể cảm nhận được cám giác mềm mại của đôi môi cô trên mặt anh, còn mang theo hương vị ngọt ngào.
Anh gật đầu, nói: "Ừ, phần thưởng này anh thích.”
Giang Nhung ngại ngùng cười: "Vậy đi thôi, trưa nay em mời anh ăn cơm."
Trần Việt hỏi: "Bà Trần có mang đủ tiền không đấy?"
Nghe Trần Việt hỏi vậy, Giang Nhung mở ví tiền ra nhìn, cô không mang nhiều, trong ví chỉ có bảy trăm nghìn.
"Chắc là đủ." Giang Nhung cảm thấy bảy trăm nghìn là đủ, hai người có thể chọn một nhà hàng vệ sinh sạch sẽ, ăn một bữa cơm.
"Không đủ thì sao bây giờ?"
"Anh muốn ăn gì?"
"Tôm hùm bào ngư, vây cá tổ yến, em bao được không?"
"Được chứ. Cùng lắm thì em giúp người ta rửa bát, đến lúc đó anh chịu nhìn em rửa bát cho người ta không?"
Tổng Giám đốc Trần đương nhiên sẽ không chịu để vợ anh rửa bát cho người ta, nên khi Giang Nhung phải mời khách chỉ có bày trăm nghìn đồng, chọn một nhà hàng giá cả vừa phải nhưng vệ sinh vẫn sạch sẽ.
Nơi ăn là một nhà hàng cay, Trần Việt không thể ăn cay, Giang Nhung chọn cho anh đồ không cay, còn cô chọn đồ ăn cay.
Lúc gọi món, Giang Nhung bấm ngón tay tính toán, xem có thiếu tiền không, nếu thiếu tiền thì phải hủy một món ăn.
Bốn món ăn, có mặn có chay, thêm một món canh, tổng cộng hết năm trăm sáu mươi nghìn, còn dư một trăm tư, Giang Nhung bỗng cảm thấy cô lại là người có tiền.
Cô đến gần Trần Việt hỏi: "Ngài Trần, em còn tiền, anh có muốn uống gì không?"
"Thế gọi thêm hai cốc nước dừa đi."
"Không thì thế này, anh uống cốc bia với em nhé."
Trước kia Giang Nhung luyện được tửu lượng cao, nhưng đã lâu không uống, gần đây hơi thèm miệng, muốn uống hai cốc, thật ra cũng là chúc mừng.
Chúc mừng chuyện xấu trong nhà đã qua, tiểu Nhung Nhung khỏe mạnh, Trần Việt ngày càng tốt, sự nghiệp của cô cũng đi lên.
Tất cả đều tốt đẹp, Giang Nhung muốn uống rượu chúc mừng, cùng Trần Việt hai người lặng lẽ chúc mừng.
Không phải đặt phòng ăn riêng nhà hàng cơm Tây lãng mạn, chỉ ở nhà hàng đông người, mọi người ồn ào, dường như cổ vũ họ.
"Muốn uống?"
"Đương nhiên là muốn chứ." Giang Nhung gật đầu thật mạnh, nếu không muốn uống, cô hỏi anh mà làm gì chứ, người đàn ông có phải bị ngốc không vậy.
"Được rồi." Trần Việt ngoắc tay gọi phục vụ, gọi hai chai bia lạnh, nhưng khi phục vụ đi lấy bia, Trần Việt gọi phục vụ lại, chuyển bia lạnh thành bia thường.
Vào mua hè nóng nực, bia lạnh uống đúng là thoải mái, nhưng Giang Nhung thể hàn, hơn nữa không thể ăn món lạnh, nên Trần Việt săn sóc cô mọi nơi.
Nhưng Giang Nhung không chú ý nhiều thế, cô hơi bất mãn: "Ngài Trần, bia phải lạnh uống mới thích."
"Uống nhiệt độ bình thường cũng không được." Trần Việt không giải thích cho cô, từ trước đến nay anh không phải người hay giải thích, chỉ yên lặng quan tâm cô.
“Chắc chắn anh chưa uống bia bao giờ, không thì chẳng ngốc đến nỗi nói bia thường uống cũng ngon." Bia nhiệt độ thường với Giang Nhung mà nói, đúng là khó uống.
Loại đồ uống có mùi khó nói thế này, vẫn là bia lạnh thoải mái hơn.
Nhìn bàn người ta mà xem, uống một ngụm, cảm giác mát lạnh sảng khoái có thể đuổi được cái nóng bức mùa hè.
Chống lại đôi mắt Giang Nhung ai oán, Trần Việt chỉ cảm thấy buồn cười, anh nói thêm: "Chúng ta không uống bia, uống nước dừa thay đi."
"Được rồi. Vậy uống ước dừa đi." Chỉ cần ăn mừng cùng Trần Việt, kỳ thật uống cái gì cũng không quan trọng, mấu chốt là khi cô ở đây, bên cạnh có Trần Việt.
Trần Việt lại gọi phục vụ thay hai chai bia thường thành hai cốc nước dừa.
May bàn họ nam nữ đều đẹp, nhìn đẹp mắt, đổi tới đổi lui, nụ cười trên mặt phục vụ vẫn chân thành, không có vẻ mất kiên nhẫn.