Tàu chở hàng đi từ vùng biển Giang Bắc đến nước A cưỡi gió rẽ sóng trên mặt biển, cấp tốc tiến về trước.
Bên trong tàu chở hàng có một căn phòng nhỏ để nhân viên trên tàu nghỉ ngơi, căn phòng vốn dĩ đã không lớn, lại chất đầy đồ lặt vặt, càng trở nên chật chội.
Hai người đàn ông cao lớn đi trong phòng, muốn dịch chuyển người cũng không được, có thể tưởng tượng ra căn phòng này nhỏ như thế nào.
Lúc này, trong phòng tràn ngập mùi vị của thuốc nước, trên đất ném rất nhiều miếng vải thưa bác sỹ dùng đã nhuộm đầy máu tươi.
Cậu Bùi đứng ở đầu giường của chiếc giường chỉ một người có thể nằm được, trợn hai mắt nhìn thằng nhóc lớn xác đang nằm trên giường, tức giận nói: "Cậu nhìn xem mình trở thành bộ dạng gì rồi? Cậu còn muốn trở về, cậu trở về để chịu ૮ɦếƭ sao?"
Bụng của Liệt quấn vải thưa, vết thương đã xử lý xong, nhưng cậu ấy vẫn còn rất yếu, yếu đến nỗi mỗi lần chỉ có thể nói được một chữ, dường như phải dùng hết sức lực của toàn cơ thể.
Cậu ấy đã đưa ra yêu cầu của mình, không định để ý đến Bùi Huyên Trí nữa.
Liệt không nói lời nào, cơn tức của cậu Bùi càng lớn hơn: "Cậu Ba của tôi ơi, cậu không lo lắng cho tính mạng của mình, cậu cũng phải vì phu nhân Tổng thống mà suy nghĩ một chút chứ. Bà ấy chỉ có mình cậu là con trai, nếu cậu có chuyện gì, cậu xem bà ấy phải làm như thế nào? Lần này nếu không phải tôi vừa vặn đi cùng đám người kia, nếu không phải tôi kịp thời cứu cậu, cậu đã là một cái xác rồi."
Quan hệ của cậu Bùi cùng Liệt, là quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng giống như quan hệ bạn bè, lúc tức giận, nói tới nói lui, thật sự một chút khách sáo cũng không có.
Liệt nhắm hai mắt, vẫn không lên tiếng.
Cậu Bùi lại nói: "Cậu nói là Trần Nhạc Nhung cứu cậu một mạng, cậu đã trả cho cô bé một mạng, cậu còn muốn như thế nào nữa? Kiên quyết phải ૮ɦếƭ ở trước mặt cô bé, cậu mới gọi là trả cô bé một mạng hay sao?"
"Tôi nói rồi phải ở bên cạnh cô bé, cùng cô bé từ từ trưởng thành." Liệt há miệng, nói từng chữ từng chữ yếu ớt nhưng lại rất kiên định.
Phải cùng tiểu Nhung Nhung từ từ trưởng thành, đó là chính miệng cậu ấy đã hứa với tiểu Nhung Nhung, chỉ cần cậu ấy còn sống, cậu ấy nhất định phải thực hiện lời hứa.
Nghe cậu ấy nói như vậy, cậu Bùi giận đến một quyền đánh lên trên vách tường, giận dữ hét: "Lời nói đối với một đứa bé cậu còn nhớ, vậy mà lời hứa với mẹ mình cậu lại quên? Cậu định để cho bà ấy một mình đi đối mặt với mọi thứ? Bà ấy là mẹ ruột của cậu, cậu nhẫn tâm sao?"
Liệt: "..."
Cậu ấy từng chính miệng đồng ý mẹ, sau khi đợi ba về hưu, cậu sẽ đem toàn bộ sức lực để đoạt được chức Tổng thống, tuyệt đối sẽ không để cho mẹ thất vọng.
Nhưng mà, cậu ấy thiếu chút nữa quên mất!
Bởi vì một đứa bé, cậu ấy quên mất lời hứa với mẹ, quên mất trách nhiệm mà cậu ấy đang mang trên vai dốt cuộc nặng nề như thế nào.
Có lẽ không phải vì tiểu Nhung Nhung mà quên mất trách nhiệm mang trên vai, mà vì cậu ấy muốn ẩn trốn để sống cuộc sống mà mình luôn mong muốn, tránh xa những âm mưu thủ đoạn đấu đá lẫn nhau tranh giành quyền lực.
Nhưng Bùi Huyên Trí nhắc nhở, cậu ấy không phải chỉ có một mình, cậu ấy còn có người mẹ không ai chăm sóc, còn có trách nhiệm mà mình phải gánh vác, cậu ấy không được phép buông thả bản thân.
Thấy thần sắc của Liệt có chút giao động, cậu Bùi tiếp tục nói: "Trần Nhạc Nhung chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi, cô bé hiểu cái gì chứ? Không có cậu ở bên cạnh cô bé, chỉ cần cô bé muốn bạn chơi, ba mẹ cô bé có thể tìm rất nhiều người chơi cùng cô bé. Không nhìn thấy cậu, cô bé rất nhanh sẽ quên mất cậu. Sau này chờ cô ấy trưởng thành rồi, có thể cũng sẽ không nhớ trong cuộc đời từng xuất hiện một người như cậu."
Cậu Bùi tiếp tục nói: "Cậu Ba à, Trần Nhạc Nhung không có cậu ở bên cạnh cô bé, còn có rất nhiều người yêu mến, thương yê cô bé. Nhưng cậu nghĩ xem mẹ của cậu, ngoài cậu ra, bà ấy còn có cái gì? Cậu vừa ra đời, tất cả hy vọng của bà ấy đều gửi gắm trên người cậu, cậu không trở về, thật định để cho bà ấy một mình đi đối mặt tất cả?"
Nghe những lời của Bùi Huyên Trí, Liệt lần nữa nhắm hai mắt lại, nhưng lần này không giống với hai lần trước, hai lần trước là quật cường, không muốn để ý đến Bùi Huyên Trí.
Lần này, là thỏa hiệp!
Cậu ấy còn có trách nhiệm của mình, còn có người cần cậu ấy, cho nên cậu ấy không thể tự ý làm bừa, đi làm chuyện mình muốn làm …..cậu ấy đành phải làm trái lời hứa của mình đối với tiểu Nhung Nhung, trở về nơi vốn thuộc về mình.
Cậu ấy hít một hơi lạnh, bàn tay vuốt vị trí của tim, ở trong lòng yên lặng thì thầm ……..Nhung Nhung, anh Liệt phải đi rồi, có duyên gặp lại!
Đi thôi, trở về ban đầu, về nơi vốn thuộc về cậu ấy, đi làm chuyện cậu ấy nên làm.
Còn tiểu Nhung Nhung, có lẽ... Đời này có duyên vẫn có thể gặp nhau!
...
"Các người đúng là lũ vô dụng!" Ngài Hứa cầm đống văn kiện trên bàn đùng một tiếng ném vào mặt thuộc hạ, tức giận đằng đằng mắng chửi.
Tên thuộc hạ sờ nhẹ cái đầu bị đập, nơm nớp lo sợ nói: "Tổng Giám đốc Hứa, Trần Việt người đó còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, sau cùng Chiến Niệm Bắc cũng tới..."
Ngài Hứa dùng ánh mắt phẫn nộ đảo qua, hét: "Cút!"
Tên thuộc hạ cũng là đi theo bên cạnh ngài Hứa nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu tính cách của anh ta, bị anh ta thé lên như vậy, xoay người "Cút" khỏi.
Thuộc hạ làm việc, ngài Hứa cho tới bây giờ cũng chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình, càng sẽ không nghe họ viện cớ và nói lí do.
Đối với ngài Hứa, chỉ có hai loại là thành công và thất bại.
Thành công, bất kể bạn dùng bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu, bạn đều là người chiến thắng, bạn có thể đứng ở chỗ cao, mắt nhìn xuống kẻ địch của bạn, có thể đem đối phương hung hăng giẫm ở dưới bàn chân.
Thất bại, giống nhau, không cần bất kỳ lý do gì, chỉ biết bị kẻ địch của bạn hung hăng giẫm ở dưới bàn chân, không chút lưu tình chà đạp.
Anh ta bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, lãng phí bao nhiêu của cải sức lực, dụng tâm lên kế hoạch suốt mấy năm, mới cho ra một kế hoạch hoàn hảo, mới làm cho Trần Việt tự mình nhảy vào cái bẫy anh ta giăng.
Kế hoạch của anh ta là Trần Việt chỉ cần bước lên hòn đảo không người kia, chính là phải để cho Trần Việt bỏ mạng trên đảo, tuyệt đối không thể để cho Trần Việt có cơ hội sống sót rời đi.
Kế hoạch hoàn hảo như vậy không chê vào đâu được, nhưng đám vô dụng kia vẫn là không làm tốt được việc, đột nhiên để cho Trần Việt bình yên vô sự sống sót trở về.
Không chỉ để cho Trần Việt sống sót trở về, đám người đi bắt con gái của Trần Việt cũng bặt vô âm tín, dường như không có cơ sở mà biến mất.
Nghĩ đến mình thê thảm như vậy, ngài Hứa hung hãn hít một hơi, vừa giận vừa tức.
Lần này kế hoạch phục kích nếu thành công, như vậy thì không có ai ngăn cản bước tiến của anh ta, Trần Việt cùng với Thịnh Thiên, toàn bộ cũng sẽ biến mất.
Khi mọi người nhắc tới Trần Việt và Tập đoàn Thịnh Thiên, đó cũng chỉ là nhớ lại, chỉ có thể nói năm đó Trần Việt, năm đó Thịnh Thiên, đó đều là chuyện đã qua.
Thịnh Thiên một khi biến mất, trong nước còn ai có thể ngăn cản bước tiến của anh ta?
Không tới bao nhiêu thời gian, Hứa Thị sẽ thay thế Thịnh Thiên, anh ta và Hứa Thị do một tay anh ta sáng lập tương lai sẽ trở thành truyền kỳ mới của giới thương nhân, trở thành đề tài bàn luận mới trong lúc rảnh rỗi của mọi người.
Hơn nữa anh ta muốn cho Giang Hân người phụ nữ kia biết, anh ta tuyệt đối sẽ không thua kém Cù Mạnh Chiến, sẽ không thua kém Trần Việt, cô ta nếu làm người phụ nữ của anh ta, như vậy người đàn ông của cô ta so với của Giang Nhung càng xuất sắc hơn.Nhưng kế hoạch của anh ta bị thất bại, hoàn toàn bị sụp đổ...