Chương 469: Chờ xem

Tác giả: Mộc Thất Thất

Cũng bởi vì tiểu Nhung Nhung quá nhạy cảm, nên người nhà rất lo lắng cho cô bé, nhưng trong chốc lát cũng không biết phải khuyên bé như thế nào.
Mọi người đều có thể nhìn ra trong lòng tiểu Nhung Nhung chắc chắn đang nghĩ tới anh Liệt của cô bé, cô bé không nói ra là vì cô bé tin tưởng Liệt sẽ trở về.
Cô bé đang đợi, cùng mọi người đợi, đợi Liệt trở về bên cạnh bé, tiếp tục chăm sóc cô bé, tiếp tục làm người bảo vệ của bé.
Nhưng sau mấy ngày chờ đợi, vẫn chưa thấy anh Liệt trở về, tiểu Nhung Nhung đột nhiên suy sụp.
Lúc chạng vạng tối trở về từ nhà trẻ, vẫn chưa thấy anh Liệt trở về, Giang Nhung mang cô bé cùng đi dạo với huấn luyện viên Taekwondo, tiểu Nhung Nhung đột nhiên oa một tiếng rồi khóc lớn.
Tiếng khóc của cô bé rất vang dội, trong một lát khiến tất cả mọi người trong gia đình chú ý tới.
“Nhung bảo bối, làm sao vậy?” Thấy tiểu Nhung Nhung khóc như cả người đều làm từ nước mắt, mẹ Trần đau lòng suýt chút nữa khóc theo.
“Nhung Nhung, có phải là có ai bắt nạt con hay không? Con nói với cô út, cô út giúp con trừng trị những kẻ bắt nạt đó?”Trần Tiểu Bích cầm khăn giấy giúp tiểu Nhung Nhung lau nước mắt, đau lòng nói.
“Anh Liệt, Nhung Nhung muốn anh Liệt…” Tiểu Nhung Nhung lau nước mắt một cái, càng khóc càng kịch liệt, miệng toàn kêu muốn anh Liệt.
“Nhung Nhung…”Giang Nhung ôm tiểu Nhung Nhung vào trong иgự¢, hôn hôn cô bé, đau khổ siết chặt, nhưng không biết an ủi cô bé như thế nào.
“Nhung Nhung muốn anh Liệt….” Tiểu Nhung Nhung cứ chỉ nói một câu này, ai cũng không khuyên nổi cô bé, cô bé chỉ cần anh Liệt của bé.
“Nhung Nhung, Liệt đang đi làm một số việc rất quan trọng, tạm thời không thể chăm sóc con nữa, chờ con lớn, cậu ấy sẽ quay về bên cạnh con, tiếp tục chăm sóc con.” Lừa tiểu Nhung Nhung là không tốt, nhưng Giang Nhung cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này để dỗ dành tiểu Nhung Nhung.
“Giống như mẹ ạ?”Tiểu Nhung Nhung đột nhiên ngừng khóc, lau nước mắt một cái, nhấp nháy đôi mắt rưng rưng lệ nhìn Giang Nhung: “Trước kia Nhung Nhung không có mẹ, Nhung Nhung ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn lớn lên, mẹ quay về. Nếu Nhung Nhung lại ngoan ngoãn lớn lên, anh Liệt cũng sẽ trở về ạ?”
Đột nhiên nghe tiểu Nhung Nhung nhắc tới chuyên trước kia không có mẹ, Giang Nhung lại đau lòng một trận, thân thiết ôm cô bé vào trong иgự¢, hôn bé một cái.
Giang Nhung ôn nhu nói: “Ừ, cho nên Nhung Nhung phải vui vui vẻ vẻ lớn lên, sau khi lớn lên liền có thể thấy anh Liệt.”
Biết rằng rõ ràng không nên lừa dối tiểu Nhung Nhung, nhưng Giang Nhung còn nói như vậy.
Có lẽ có một ngày thật sự sẽ có kì tích, Liệtcủa tiểu Nhung Nhung sẽ giống như mẹ mất tích nhiều năm vậy sẽ trở về bên cạnh bé.
“Vậy Nhung Nhung sẽ nhanh lớn lên, chờ Liệttrở về tìm Nhung Nhung.” Tiểu Nhung Nhung lau nước mắt một cái, vô cùng mềm mại nói.
“Ừ…”Giang Nhung gật đầu một cái, cuối cùng cũng không nói ra lời lừa dối tiểu Nhung Nhung.
Mực dù tiểu Nhung Nhung tin lời mẹ, nhưng bởi vì quá nhớ nhung anh Liệt, cô bé bị bệnh, sốt cao tới ba mươi chín phẩy năm độ.
Nếu không phải giảm sốt kịp thời, bác sĩ nói có thể sốt đến sưng phổi.
Tình hình của tiểu Nhung Nhung thay đổi rất không ổn định, đã hạ sốt, cách nửa ngày, lại lên cơn sốt, tình huống như vậy đã kéo dài hai ba lần.
Xế chiều hôm nay, tiểu Nhung Nhung đã hạ sốt, nhưng bây giờ nhiệt độ cơ thể của cô bé lại đang tăng lên, bác sĩ lại bắt cô bé phải châm kim.
Tay phải thịt mềm mềm của bé đã đâm mấy kim, có chỗ còn bị sưng, bởi vì tay trái khó tìm mạch máu, buối tối kim vẫn phải được giữ trong cánh tay.
Đầu kim đâm vào trong người tiểu Nhung Nhung, nhưng người đau lòng lại là Giang Nhung.
Vừa nghĩ tới tiểu Nhung Nhung bởi vì Liệt không có ở bên cạnh bé, bé mới bị bệnh, vừa nghĩ tới Liệt là vì cái gì mà đến giờ không rõ tung tích, đến cô cũng muốn Gi*t người.
Cô chăm sóc bên cạnh tiểu Nhung Nhung, cầm bàn tay không bị kim đâm của cô bé, lẩm bẩm nói: “Nhung Nhung, Liệt không ở bên cạnh con, con còn có ba và mẹ mà. Con nhất định phải nhanh khỏe lại.”
“Anh Liệt….” Tiểu Nhung Nhung trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê không rõ chuyện gì miệng vẫn mơ hồ gọi anh Liệt của bé.
“Nhung Nhung, ngoan!” Giang Nhung xoa xoa đầu cô bé, thấy tiểu Nhung Nhung khổ sở như vậy, cô thật muốn cầm dao chém ૮ɦếƭ đầu sỏ tạo nên tất cả những chuyện này.
Giang Nhung chỉ mới có suy nghĩ này, còn bên Trần Việt đã sớm hành động, kẻ địch núp trong bóng tối muốn tiêu diệt anh, anh không tức giận.
Nguyên nhân làm anh thực sự nổi giận là kẻ địch núp trong bóng tối làm vợ và con gái anh đau lòng. Hôm nay con gái bị bệnh, vợ lo lắng đến mức cơm nước cũng không buồn ᴆụng đến, làm chồng làm cha như anh sao có thể không làm chút chuyện.
Trần Việt gọi cho Lục Diên, thâm trầm nói: “Hứa thị hôm nay so với Cù thị năm đó nhứ thế nào?”
Lục Diên cung kính trả lời: “Quản lý của Hứa thị không tệ, mấy năm nay phát triển vượt bậc, so với Cù thị năm đó, sợ là đã vượt lên một đoạn dài.”
Trần Việt hừ nhẹ một tiếng, còn nói: “Năm đó diệt Cù thị, kẻ đứng sau người nọ ra tay không ít công sức. Bây giờ cho cậu đi đối phó hắn, cậu cần bao nhiêu thời gian?”
Lục Diên dùng một chút, nói: “Một tháng.”
Chỉ cần một tháng, đảm bảo Hứa thị hôm nay thất bại còn thê thảm không nỡ nhìn hơn cả Cù thị năm đó, hơn nữa quan trọng là vĩnh viễn không thể xoay chuyển.
Nói là để Lục Diên đi đối phó kẻ thù núp trong bóng tối, nhưng thật ra người chân chính giật dây lại là Trần Việt, Lục Diên kia chẳng qua chỉ là một người làm việc đắc lực.
“Rất tốt. Vậy chuyện này giao cho cậu đi làm.” Bỏ lại một câu, Trần Việt liền cúp máy, vừa quay đầu lại thì thấy Chiến Niệm Bắc đang đứng ngay sau lưng anh.
Anh giả vờ không nhìn thấy Chiến Niệm Bắc, muốn đi, Chiến Niệm Bắc xoay người chặn đường đi của anh, nói: “Minh Chí, chuyện trên thương trường cậu không hiểu lắm, cũng không muốn quan tâm.”
Trần Việt lạnh giọng nói: “Có gì nói thẳng.”
Chân mày Chiến Niệm Bắc cau lại, nói: “Cậu muốn dùng cách của cậu đi đối phó với thằng khốn kiếp đang núp trong bóng tối.”
“Chờ cháu đem mọi chuyện xử lí xong, người đem sang cho cậu xử trí.” Trần Việt làm việc là muốn nhổ cỏ tận gốc, để cho đối thủ vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển.
“Cháu chơi của cháu, cậu chơi của cậu, hai chúng ta không liên quan.” Cá tính của Chiến Niệm Bắc tương đối đơn giản mà тһô Ьạᴏ, trực tiếp đem người khiêng về, muốn chơi thế nào thì chơi, chơi đến khi người nọ kiếp sau cũng không dám làm chuyện đáng ghét nữa.
“Chiến Niệm Bắc, cậu đừng quên, cậu đường đường là Quân đoàn trưởng quân đội Giang Bắc, không phải kẻ vô lại.” Trần Việt làm việc nhất định sạch sẽ, bất kỳ người nào cũng không thể tìm được nhược điểm.
Chiến Niệm Bắc coi thường nói: “Quân đoàn trưởng quận đội Giang Bắc thì như thế nào? Nếu lão tử mất hứng, bất cứ lúc nào cũng có thể không làm nữa.”
Chuyện Chiến Niệm Bắc có thể nói ra, chắc chắn có thể làm thật, Trần Việt hung ác trợn mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Chuyện này nếu cậu dám làm bậy, tự gánh lấy hậu quả.”
Chiến Niệm Bắc khẽ cười một tiếng: “Vậy chúng ta liền chờ xem, xem thủ đoạn của hai người chúng ta, ai cao hơn ai một bậc.”
Chiến Niệm Bắc tuyệt đối không phải là một người nhiều chuyện, sở dĩ anh ta nhúng tay vào quản chuyện này, chỉ vì sự kiện của Tần Tiểu Bảo.
Dám động đến Trần Tiểu Bích của anh, những tên khốn kiếp kia chắc hẳn đã nghĩ tới hậu quả.
Anh ta không cho bọn họ biết tay, anh không tên là Chiến Niệm Bắc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc