Chương 431: Có tiền nên tùy tiện

Tác giả: Mộc Thất Thất

Ngay lúc Ivan đang nhìn Giang Nhung chằm chằm, Trần Việt bỗng nhiên đánh vào vai Ivan một cái, chỉ là nhẹ nhàng dùng chút lực, đã nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc.
Trần Việt đến gần Ivan, khẽ vuốt cằm, nhẹ giọng nói bên tai Ivan: “Nếu còn muốn đôi tròng mắt này yên bình nằm trong hốc mắt cậu, thì tốt nhất là không nên nhìn linh tinh nữa!”
“Cậu biết rõ người tôi thích là ai mà...” Ivan lộ vẻ tươi cười mờ ám, đột nhiên lớn tiếng nói: “Leo, người phụ nữ của cậu, sao tôi dám suy nghĩ lung tung.”
Ivan là nhà thiết kế mà Giang Nhung vô cùng hâm mộ. Tính cách của anh ta, tất cả hành động của anh ta, Giang Nhung đều đã sớm biết rõ. Cho dù anh ta có nhìn cô nhiều một chút, cô cũng không thấy có gì không đúng. Có điều vừa nãy dáng vẻ Ivan cười với Trần Việt, lại khiến cho Giang Nhung không thoải mái lắm.
Có điều Giang Nhung cũng không có tâm trạng mà suy nghĩ về bọn họ. Đã đến đây rồi, trong đầu cô chỉ còn toàn chuyện thiết kế thời trang.
Trần Việt trầm giọng nói: “Tục ngữ nói: Thuốc có thể uống bậy, chứ lời không thể nói bậy được. Trước khi nói gì làm gì, cậu nên tự suy nghĩ cho kỹ.”
Sở dĩ Trần Việt đưa Giang Nhung đến đây học tập Ivan, là vì thấy cô dạo này quá bận tâm lo nghĩ.
Giang Nhung lo cho anh, lo cho Trần Tiểu Bích, lo về người bí ẩn, lo đến cơm ăn không nổi, tối ngủ cũng hay bị tỉnh giấc. Chỉ có hơn nữa tháng, vậy mà cô đã gầy đi rất nhiều.
Nếu không tìm chút việc để phân tán sự chú ý của cô, cứ để cô mỗi ngày lo sợ, lo chuyện này sợ chuyện kia, không chừng nửa tháng nữa, cô sẽ gầy đến mức anh cũng không nhận ra cô.
“Leo, cậu đang cảnh cáo tôi, hay nói bóng nói gió với tôi vậy?” Trong lúc nói chuyện, Ivan đưa tay ra muốn khoác vai Trần Việt, Trần Việt lại nhanh chúng lùi lại, tránh qua, né anh ta.
“Ivan!” Trần Việt trầm giọng quát, hiển nhiên là đã tức giận.
“Hai vị mời vào nhà!” Ivan cũng vô cùng biết điều, biết là đùa giỡn quá trớn thì bản thân mình cũng sẽ không có kết quả tốt.
Leo Trần này, từ rất nhiều năm về trước Ivan đã nhìn ra, thủ đoạn của anh hung ác đến mức nào, rất nhiều người cũng biết.
Nhất là khi anh đứng trước mặt người phụ nữ của mình, nếu ai dám động vào điểm giới hạn của anh, không chừng chưa đến ngày mai đã biến thành một kẻ tàn phế.
Cho dù là bọn họ gắn bó nhiều năm, anh ta là bạn thân nhất của Leo, cũng không phải ngoại lệ.
Hai người này nóng nảy ồn ào, Giang Nhung lại có tâm trạng quan sát ngôi nhà này, nhìn vải vóc chất thành núi, xem bậc thầy thiết kế thời trang cao cấp nhất thế giới làm việc trong môi trường như thế nào.
“Phòng làm việc của tôi trên lầu ba, nếu cô Trần cảm thấy hứng thú, tôi cho phép cô đi xem.” Ivan đã sớm nhìn ra mong ước của Giang Nhung. Hơn nữa, cô có thiên phú về phương diện thiết kế thời trang này, chỉ là mấy năm nay vận may không tốt nên bị chôn vùi tài năng.
Tuy cô dựa vào tài năng thiên bẩm của mình, thiết kế ra một bộ sưu tập nội y nóng bỏng, cũng nhận giải thưởng dành cho Tài năng mới trên sân khấu lễ trao giải quốc tế danh giá nhất. Nhưng bởi vì giai đoạn sau đó không cho ra mắt thêm thành phẩm nào nữa, lại rất ít xuất hiện trong giới của bọn họ, rất nhiều người đã nhanh chóng quên lãng một người mới như cô.
“Tôi có thể sao?” Giang Nhung vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Đã nghe nói nhà thiết kế như Ivan thường sẽ không tùy tiện cho phép người khác bước vào phòng làm việc của mình. Một là rất nhiều người cảm thấy người khác bước vào sẽ phá hư linh cảm của mình, hơn nữa là sợ người khác sẽ ăn cắp thành quả lao động của họ.
“Đi đi.” Trần Việt vỗ tay Giang Nhung, cười dịu dàng với cô: “Xem thật kỹ đi, muốn xem cái gì thì xem cái đó, anh chờ em dưới lầu.”
“Ừm.” Giang Nhung cười với Trần Việt, ôm anh hôn một cái, mới xoay người chạy lên lầu.
Sau khi Giang Nhung chạy đi, Trần Việt chậm rãi giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ trên mặt mà vừa nãy cô hôn lên.
Nhìn thấy dáng vẻ phấn khích của Giang Nhung như vậy, Trần Việt cảm thấy vì cô, làm gì cũng đáng.
Cho đến bây giờ, Giang Nhung vẫn luôn thich thiết kế. Là anh vì lòng riêng của mình, dùng tình cảm trói buộc cô ở nhà, khiến cô không thể nào theo đuổi lý tưởng của mình.
Sau này, anh phải học được cách buông tay đúng lúc, để cô thoải mái làm chuyện mà cô thích.
Vừa vào phòng, tất cả lực chú ý của Giang Nhung đều bị bản thảo lộn xộn trong phòng hấp dẫn.
Toàn bộ lầu ba đều là phòng thiết kế của Ivan, trên mặt đất chất đầy giấy vẽ lớn nhỏ, khắp nơi trên tường đều dán bản thảo của Ivan.
Bước vào phòng làm việc của anh ta, Giang Nhung chỉ cảm thấy như đang đi vào một viện bảo tàng các bản nháp thiết kế ban đầu, bản nào cũng hiếm hoi và quý giá.
Chứng kiến tất cả những thứ này, Giang Nhung cảm thấy trong lòng như có ngọn đuốc đang dần bốc cháy lên.
Khát vọng trở thành nhà thiết kế đỉnh cao trên thế giới, vốn bị chôn vùi đã lâu nay lại bị ngọn lửa này khơi dậy.
Chỉ cần cô cố gắng một chút, một ngày nào đó cô cũng sẽ trở thành nhà thiết kế ưu tú như Ivan vậy, thiết kế ra những trang phục đẹp đẽ, lộng lẫy nhất.
Ừ, Giang Nhung nắm chặt tay lại, tự động viên chính mình, cô cũng sẽ làm được.
Trong đống bản thảo đó, Giang Nhung nhìn thấy một bản vé tay nhìn khá giống với bộ Điệp Luyến*, bản thảo chỉ vừa hoàn thành được một nửa.
*Điệp Luyến: tạm dịch là “đôi bướm yêu nhau”.
Bức tranh rất giống với Điệp Luyến, nhưng lại có vài chi tiết hơi khác, khiến người ta có cảm giác như thiếu mất thứ gì đó, nhưng Giang Nhung nhất thời không nghĩ ra.
“Cô có biết vì sao cô và Leo phải chia lìa hơn ba năm không?” Ngay lúc Giang Nhung đang tập trung suy nghĩ, sau lưng chợt vang lên một giọng đàn ông dịu dàng.
Giang Nhung quay đầu nhìn Ivan, trong đôi mắt sáng long lanh tràn đầy nghi ngờ khó hiểu.
“Lúc chúng tôi ở trấn nhỏ kia, có một truyền thuyết thế này: Điệp Luyến, lúc còn sống quấn quít lấy nhau, đến lúc chết đi nương tựa vào nhau...” Dừng một chút, Ivan lại nói: “Một con bướm xinh đẹp, mặc lên người cô lại bị xé rách, chuyện đó vốn không phải điềm lành.”
“Tôi cho rằng xã hội bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, không ngờ anh Ivan đây cũng tin mấy lời đồn vô căn cứ như vậy.” Giang Nhung khẽ cười.
Cô không tin nếu trong tiệc từ thiện năm đó không để cho Cù Mạnh Chiến làm loạn, Trần Việt không nổi giận với cô, thì sau này cũng không có chuyện Thẩm Văn Tuyên mổ bụng cô lấy đứa trẻ ra.
Thẩm Văn Tuyên giết cha ruột cô, thay thế ông cụ Trần thật sự, những chuyện này đều xảy ra từ hai mươi mấy năm trước. Lúc đó cô còn chưa gặp được Trần Việt, càng chưa mặc bộ Điệp Luyến đó của Ivan.
Tất cả những chuyện này, có lẽ từ rất lâu về trước đã được định sẵn, nhưng Giang Nhung cũng không mê tín.
“Chỉ là cảm thấy nhàm chán, đùa với cô Trần đây một chút thôi.” Ivan nghiêng người dựa cửa, vẫn là dáng vẻ hời hợt không bị trói buộc: “Tôi nhận cô làm đệ tử. Quà lễ bái sư cũng không cần quá nhiều, kêu ngài Trần tặng một căn phòng màu xanh lam ở Thịnh Thiên cho tôi là được rồi.”
Thật đúng là cắt cổ!
Nhưng ai bảo người ta có bản lĩnh này chứ. Hơn nữa cô Trần muốn nhận anh ta làm thầy, ngài Trần yêu cô Trần, đừng nói là một phòng, cho dù là một tòa nhà cũng bằng lòng đem cho.
“Ừ, cứ quyết định vậy đi. Ngày mai tôi kêu người giao chìa khóa cho cậu. Sau này chỉ cần Giang Nhung muốn học, bất cứ lúc nào cậu cũng phải dạy.”
Người nói là ngài Trần đang đứng sau lưng, vì dỗ vợ vui vẻ mà tùy hứng muốn làm gì thì làm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc