Giang Nhung cắn chặt môi, kiểu tự mình cắn mình mà cắn đến tàn nhẫn.
“Giang Nhung?” Trần Việt đỡ bờ vai khẽ run rẩy của cô, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em nói cho anh biết, để anh giải quyết.”
“Sao em lại vô dụng như vậy? Sao em chẳng làm được chuyện gì? Tại sao lúc anh bị thương, em lại không thể giúp được chuyện gì?” Giang Nhung tự trách mình thậm chí không làm được chút chuyện nhỏ như vậy.
Trần Việt ôm Giang Nhung vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, an ủi: “Giang Nhung, em đừng nóng vội, từ từ nói rõ cho anh nghe đi.”
Có lẽ là cô nói không được rõ ràng, cũng có thể là Trần Việt nghe không được rõ ràng, Giang Nhung ôm ý nghĩ đó, hỏi lại lần nữa: “Trần Việt, chữ viết trên cái cốc, anh có thể đọc ra ý gì khác không?”
Trần Việt nói: “Em lại nói cho anh nghe thử, anh lại dùng cách khác, xem có thể giải ra ý nghĩa nào khác không.”
Thay đổi dạng mật mã, còn cả phương pháp mã hóa tên thay thế, là lấy một cách mã hóa chữ viết theo quy luật trong mật mã học.
Thay đổi dạng mật mã lại chia ra làm rất nhiều loại bảng thay mật mã như thay đổi dạng mật mã đơn giản, phương pháp dùng từ đồng âm, vân vân.
Vừa nghe Giang Nhung nhắc tới, lần đầu tiên Trần Việt dùng phương pháp thay từ đồng âm, sau khi giải mã ra chính là thư tình người viết mật mã dành cho người đọc mật mã.
Trần Việt nghĩ là Giang Nhung viết cho mình, nhất thời xúc động nên có chút sơ ý, quên mất người tạo mật mã thiết lập hai cách giải mật mã, kết quả mỗi loại giải ra sẽ khác nhau.
“Anh không giải mã được, anh lại nói bậy bạ làm dọa ૮ɦếƭ em rồi.” Ngọn lửa hy vọng vừa tắt đã lần nữa cháy lên trong lòng Giang Nhung.
“Em nói lại anh nghe đi.”. Trần Việt thầm nghĩ, đôi mắt không nhìn thấy rõ vẫn ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống, anh phải bảo Lục Diên giục những bác sĩ kia.
Giang Nhung lại nghiêm túc nói cho Trần Việt biết những kí tự tiếng Anh và thứ tự sắp xếp hoa văn trên cái kia một lần nữa.
Trần Việt lắng nghe, chú ý vào trên những chữ cái dày đặc mà Giang Nhung vừa nhấn mạnh. Sau khi nghe xong, anh rất nhanh liền đưa ra kết luận: “Francescachapel. Nhà thờ Francesca, ở Giang Bắc có nhà thờ này không?”
Trần Việt và Lục Diên thường xuyên dùng loại phương thức thay mã hóa đơn giản này trong công việc, anh nghe Giang Nhung nói, liền suy nghĩ một lát đã cho ra đáp án chính xác.
“Nhà thờ Francesca?”. Giang Nhung không biết Trần Việt làm thế nào mà tìm ra được tên nhà thờ này từ trong một đống chữ cái kia. Cô lập tức mở điện thoại ra tra bản đồ.
“Ngoại thành phía tây thành phố Giang Bắc đúng là có một nhà thờ như vậy.”. Giang Nhung đoán Hứa Huệ Nhi hẳn là giấu cách giải virus HDR trong nhà thờ.
Tìm được manh mối, Giang Nhung hưng phấn đến mức xoay người muốn chạy, mà quên mất Trần Việt còn bên cạnh cô, mãi đến khi anh kéo cô về.
Trần Việt trầm giọng hỏi: “Giang Nhung, ai đưa cái cốc này cho em?”
Giang Nhung cười lấy lệ: “Là một người bạn của em đưa cho. Người đó chơi một trò chơi với em, bảo em giải mã và tìm ra đồ người đó giấu.”
“Em lại đi gặp Hứa Huệ Nhi hả?”. Ban đầu Trần Việt vẫn chỉ cho rằng đây là trò Giang Nhung nghĩ ra để cho anh vui, nhưng lúc giải ra mật mã trên cốc, anh liền nghĩ đến Hứa Huệ Nhi.
Trong công việc, bọn họ thường xuyên dùng phương thức thay đổi mật mã đơn giản này. Người có thể dùng phương pháp này đồng thời còn để Giang Nhung lấy được thì chắc hẳn là Hứa Huệ Nhi rồi.
Bị Trần Việt nói trúng, Giang Nhung chột dạ, cúi thấp đầu không nói lời nào.
“Giang Nhung, em đã hứa gì với cô ta rồi?” Trần Việt nắm vai Giang Nhung, bởi vì lo lắng cô vì Hứa Huệ Nhi mà rời khỏi anh, nhất thời không khống chế được sức lực, không cẩn thận nắm làm cho cô đau đớn.
“Anh nghĩ em có thể hứa gì với cô ta chứ?” Cô không phải là kẻ ngốc, lẽ nào Hứa Huệ Nhi đưa ra yêu cầu gì, cô sẽ làm y như vậy sao?
Trần Việt trầm giọng nói: “Nếu em dám làm ra một vài chuyện ngu ngốc nào, anh sẽ không để yên cho em đâu.”
“Cái cốc này là quà Hứa Huệ Nhi tặng anh, cô ta nói tìm được mật mã là có thể tìm được nơi giấu virus HDR.” Không thể giấu được Trần Việt, Giang Nhung cũng không tiếp tục lừa anh nữa.
Anh đi tìm Hứa Huệ Nhi hỏi thuốc giải, Hứa Huệ Nhi muốn anh đồng ý với cô ta một điều kiện vô lí, anh không từ chối, vì vậy không lấy được.
Hứa Huệ Nhi hận Giang Nhung như vậy, cô đi tìm cô ta mà cô ta lại đưa cách giải cho cô, Trần Việt có thể nghĩ đến là Giang Nhung đã chấp nhận yêu cầu vô lí của Hứa Huệ Nhi.
“A…” Trần Việt đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Lẽ nào cô ta không đưa ra điều kiện em phải rời khỏi anh mới đưa cách giải độc cho em sao?”
“Cô ta có nói, nhưng em không nhận lời cô ta.” Giang Nhung thở hổn hển gào lại.
“Em không nhận lời với cô ta mà cô ta lại còn đưa cách giải độc cho em à?” Trần Việt tức giận nói, giống như con thú hoang mất đi lí trí, dáng vẻ rất đáng sợ.
“Trần Việt, em đã gạt anh bao giờ chưa?” Cô biết anh rất lo lắng cô sẽ nhận lời yêu cầu của Hứa Huệ Nhi, nhưng anh không tin cô như vậy, khiến cô rất thất vọng.
Giang Nhung hất tay anh ra, nói: “Trần Việt, em không so đo với anh, mặc kệ thế nào, chúng ta đến nhà thờ tìm cách giải độc trước đã.”
“Giang Nhung, anh đang hỏi em đó, em tốt nhất nên trả lời anh đi.” Cô không tính toán với anh nhưng anh nhất định phải có câu trả lời rõ ràng.
“Phải, em đã đồng ý với yêu cầu vô lí của cô ta, vậy anh hài lòng rồi chứ?” Đúng là đáng giận, sao anh không tin cô chứ?
“Em…” Trần Việt tức giận nắm chặt tay lại.
“Anh đừng có chọc em.” Giang Nhung bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi, nhưng cô đi không được mấy bước Trần Việt đã đuổi theo. Anh kéo cô lại, ôm chặt cô và quay về.
“Anh sẽ cho người đến nhà thờ xem thử. Em ngoan ngoãn ở nhà cho anh, không được đi đâu hết.” Cô dám đồng ý với yêu cầu như vậy của Hứa Huệ Nhi làm anh hận không thể nhốt cô lại.
“Trần Việt, anh dám giam lỏng em sao?” Giang Nhung cũng chỉ tức giận mới nói ra những lời như vậy.
“Em cứ thử xem anh có dám không.” Người phụ nữ này dám chấp nhận yêu cầu như vậy của Hứa Huệ Nhi chính là thích ăn đòn.
“Trần Việt, anh thả em ra. Anh đừng ép em phải trở mặt với anh.”. Giang Nhung ra sức giãy giụa. Nhưng cánh tay người đàn ông này cứng như thép, cô không đẩy ra ra được.
“Ba, ba không được bắt nạt mẹ.” Nhung Nhung nhỏ đột nhiên chạy tới, hai tay chống thắt lưng ra dáng người bảo vệ.
“Nhung Nhung, mẹ và ba chỉ đang đùa thôi, con đi chơi với anh Liệt đi.” Mặc kệ tức giận bao nhiêu, Trần Việt vẫn rất kiên kì nói chuyện với Nhung Nhung nhỏ.
Giang Nhung nói: “Nhung Nhung, mẹ không sao, con đi chơi đi.” Hai người cãi cọ đánh nhau cũng được, nhưng không thể ảnh hưởng đến con cái.
Nhìn theo bóng lưng ba ôm mẹ rời đi, Nhung Nhung nhỏ gãi đầu, thật sự không hiểu nổi. Ba mẹ không muốn đánh nhau thật sao?
Cô bé quay đầu lại nhìn anh Liệt đang chờ ở sau lưng mình, đôi mắt to chớp chớp, hỏi: “Anh Liệt, ba mẹ không cãi nhau sao?”
“Nhung Nhung, người lớn có cách ở chung của người lớn, trẻ con không hiểu đâu. Chờ em lớn lên sẽ biết.” Liệt bế Nhung Nhung nhỏ lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
“Lớn bao nhiêu? Lớn như anh Liệt sao?” Nhung Nhung nhỏ giơ tay ra hiệu. Anh Liệt cao thật cao, khi nào cô bé mới có thể cao bằng anh Liệt đây?