“Giang Nhung...”
Lại một lần nữa Giang Nhung nghe được Trần Việt gọi tên cô, giọng nói trầm thấp, dịu dàng.
Cô lầm bầm: “Trần Việt, anh đừng làm ồn em, để em ngủ một lúc đã, khi nào có tinh thần em sẽ nói chuyện với anh.”
Nói xong câu đó, Giang Nhung bỗng nhiên giật mình một cái, cô ngẩng đầu lên, mở mắt ra đã nhìn thấy Trần Việt.
Anh mở hai mắt, thế nhưng có thể là bởi vì không đeo kính, ánh mắt hơi ௱ôЛƓ lung mơ hồ, không có tinh thần giống như thường ngày Giang Nhung nhìn thấy.
“Trần Việt, anh, anh thật sự tỉnh lại rồi?” Giang Nhung không dám tin những gì mình nhìn thấy, cô giơ tay ra véo mặt mình.
Đau!
Không phải cô nằm mơ, mà đúng là Trần Việt đã tỉnh rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Giang Nhung, Trần Việt không nhịn được cười khẽ, nhưng trên người vẫn còn vết thương, khi anh vừa mỉm cười liền chạm đến vết thương, đau đến khóe miệng của anh giật giật.
“Trần Việt, anh mau nói cho em biết đi, không phải em đang nằm mơ chứ?” Giang Nhung vẫn không thể tin được, cô cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
Trước đó ba Trần về nhà nói với cô, Trần Việt là bị người ta tiêm virus HDR, nếu muốn tỉnh lại cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Suốt buổi tối cô lo lắng vô cùng, nào biết được Trần Việt bỗng tỉnh lại, niềm vui bất ngờ này đến quá đột nhiên, khiến cô không dám tin là thật.
“Ngốc ạ, không phải em đang nằm mơ, mà là anh thật sự tỉnh lại rồi.” Trần Việt khẽ nói, giọng nói thoạt nghe không trầm thấp giống ngày thường, có phần nhẹ bẫng.
Bởi vì không yên lòng cô và con của bọn họ vì thế anh cố gắng hết sức bước ra từ bóng tối.
“Anh còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái nữa không?” Giang Nhung vừa kích động vừa lo lắng, trong lúc nhất thời lại không biết nên làm gì.
Trần Việt khẽ nói: “Vết thương còn đau, không động được.”
Giang Nhung hoảng hốt nói: “Đúng đúng đúng... trên người anh vẫn còn vết thương, anh đừng nhúc nhích, em cũng không động vào anh nữa. Em đi tìm bác sĩ đến khám cho anh.”
“Không cần tìm bác sĩ.” Đôi môi tái nhợt của Trần Việt hơi giương lên, tạo thành một độ cong đẹp đẽ: “Có em bên cạnh anh còn có tác dụng hơn bác sĩ nhiều.”
Giang Nhung cho rằng Trần Việt là không muốn bác sĩ khám cho mình, cô hơi tức giận anh tùy hứng như vậy, nhưng lại nghe được anh nói: “Anh chỉ là muốn em trò chuyện với anh mà thôi, đừng để anh lại ngủ thi*p đi nữa.”
Anh đã cố gắng hết sức mới tỉnh lại được. Anh rất lo lắng mình sẽ lại ngủ say, hơn nữa một khi anh ngủ thì sẽ không tỉnh lại nữa.
Nếu như anh không tỉnh lại thì sẽ không nhìn thấy Nhung và Tiểu Nhung Nhung của anh nữa, cũng không có ai bảo vệ hai mẹ con họ. Vì thế bất luận như thế nào anh cũng không thể ngủ tiếp.
Giang Nhung đi tới bên cạnh Trần Việt ngồi xuống, cô cầm chặt tay anh, giơ lên môi hôn một cái: “Trần Việt...”
Vừa mới gọi tên anh, Giang Nhung bỗng nhiên nghẹn ngào nói không ra lời.
Nghĩ đến dáng vẻ ngày đó anh quên mình đỡ đạn cho cô, Giang Nhung nhịn không được hít sâu thật sâu.
Anh à, là một kỳ tài trên thương trường, người người kính sợ, là người cầm lái đương nhiệm mang màu sắc truyền kỳ của tập đoàn Thịnh Thế.
Anh từng được tổ chức quyền uy nổi tiếng nhất thế giới bình chọn là người đứng đầu trong số mười lãnh đạo thương nghiệp kiệt xuất toàn cầu.
Có rất nhiều phóng viên vì muốn phỏng vấn anh, canh giữ mấy ngày mấy đêm, cho dù căn bản không đợi được anh, nhưng chỉ cần có một chút cơ hội bọn họ cũng không bỏ qua.
Ở trong mắt rất nhiều người, anh chính là một truyền kỳ, một người đàn ông đứng từ trên nhìn xuống, chỉ có thể nhìn mà không dám đến gần.
Lúc trước khi cùng anh xem mắt, nếu cô biết thân phận thật sự của anh có thể cô sẽ không kích động đi lĩnh giấy kết hôn với anh như thế.
Chính là một người đàn ông ưu tú như thế, có biết bao người muốn trèo cao mà không với tới, nhưng anh lại yêu chiều cô đến hết mực.
Anh vì cô làm chuyện ngu ngốc hết lần này đến lần khác, ngay cả tính mạng của mình cũng không thèm để ý.
“Trần Việt, sau này anh đừng ngu ngốc như vậy nữa, anh hứa với em được không?” Giang Nhung hít sâu một hơi mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Em cảm thấy anh rất ngốc sao?” Trần Việt khẽ cười một cái, lại nói tiếp: “Một kẻ ngốc lại còn khôg biết xấu hổ nói anh ngốc.”
“Kẻ ngốc, anh nói ai là kẻ ngốc?” Giang Nhung chu mỏ, không vui nhìn anh.
“Kẻ ngốc nói em là kẻ ngốc, hai kẻ ngốc ở cùng nhau, em nói xem sau này Tiểu Nhung Nhung của chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trần Việt buồn cười nói.
“Chỉ có anh ngốc, em mới không ngốc đâu. Trí thông minh của Tiểu Nhung Nhung chắc chắn là giống em, cho nên con bé cũng không ngốc.” Cô mới không ngu ngốc giống anh.
Trần Việt bị dáng vẻ buồn cười của cô chọc cười. Lại một lần nữa khẽ động đến vết thương, lần này không chỉ có đau đến giật khóe miệng, mà còn đau đến chảy mồ hôi lạnh.
“Trần Việt, để em đi gọi bác sĩ.” Giang Nhung lập tức đưa tay ấn xuống nút bấm gọi bác sĩ ở đầu giường, kêu bác sĩ tới khám cho anh.
“Anh không sao. Anh chỉ là rất mệt mỏi, em nói chuyện cho anh nghe, hoặc là hát cho anh nghe, hoặc làm thế nào cũng được. Em nhất định đừng để cho anh ngủ nữa nhé!”
Trước mắt anh vẫn cứ mơ hồ, nhìn cái gì cũng không quá rõ ràng, ngay cả Giang Nhung anh cũng nhìn không rõ lắm.
Trần Việt biết, là virus HDR đang khuếch tán trong cơ thể, đè lên thần kinh võng mạc của anh, khiến thị lực của anh bị ảnh hưởng nặng, vì vậy anh mới không nhìn rõ Giang Nhung.
“Trần Việt, bác sĩ lập tức tới ngay, nếu anh có chỗ nào không thoải mái thì phải nói hết cho bọn họ biết, không được giấu diếm.” Giang Nhung luôn cảm thấy tình trạng của Trần Việt có gì đó không đúng, thế nhưng cô lại không biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì một vài bác sĩ đã vội tới. Nhìn thấy Trần Việt tỉnh lại, ngay cả những bác sĩ có kinh nghiệm làm việc lâu năm vẫn giật mình không thôi.
Virus HDR lợi hại như vậy, trong tình huống không có thuốc giải mà Trần Việt có thể tỉnh lại, ý chí của anh quả thật đáng sợ. Trên thế giới này có thể có mấy người làm được giống như anh chứ.
Các bác sĩ đều là chuyên gia có mấy chục năm kinh nghiệm, đều là người từng thấy sóng to gió lớn, sau khi kinh ngạc xong rất nhanh bọn họ đã khôi phục bình tĩnh, bác sĩ trị bệnh chính bước lên kiểm tra tình hình của Trần Việt: “Tổng giám đốc Trần, ngoại trừ vết thương bên ngoài cơ thể, anh còn cảm thấy chỗ nào khó chịu nữa không?”
“Cả người không còn chút sức lực nào…” Dừng một chút, bỗng nhiên Trần Việt dùng tiếng Pháp nói chuyện với bác sĩ: “Virus HDR ảnh hưởng thị lực của tôi, tôi nhìn không rõ lắm, nhưng tôi không muốn để cho Giang Nhung và người nhà của tôi biết.”
Bác sĩ trị bệnh chính là người quen bên cạnh Trần Việt, anh biết ông ta hiểu được tiếng Pháp nên anh dùng tiếng Pháp nói chuyện với bác sĩ, mục đích là không muốn để cho Giang Nhung lại lo lắng vì anh nữa.
Bác sĩ dùng tiếng Trung trả lời anh: “Tổng giám đốc Trần, chúng tôi hiểu lo lắng của anh. Anh bị thương lại nằm trên giường lâu như vậy, thân thể không còn chút sức lực nào là chuyện bình thường, anh không cần phải lo lắng. Liên quan tới virus HDR, chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu chế tạo thuốc giải, tranh thủ sớm ngày giải trừ độc tố trong người anh.”
Bác sĩ hiểu ý Trần Việt, lại dùng tiếng Trung trả lời, phối hợp vô cùng ăn ý, là không muốn để cho Giang Nhung ở bên cạnh hoài nghi.
Bọn họ thay thuốc cho vết thương của Trần Việt, bọn họ đều dùng thuốc tốt nhất, tình trạng vết thương khép miệng tiến triển vô cùng tốt.
Sau khi thay thuốc xong, Giang Nhung đưa bác sĩ đi ra ngoài, cô nắm lấy tay bác sĩ trị bệnh chính hỏi: “Bác sĩ, vừa nãy Trần Việt dùng tiếng Pháp nói gì với ông vậy?”