“Nhung Nhung muốn ông nội ôm một cái.” Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to long lanh, mềm mại nói.
Đều nói trực giác của trẻ con đặc biệt nhạy cảm, ai đối với cô bé có phải là thật lòng hay không? Trong lòng bọn chúng đều rất rõ ràng.
Ông nội và bà nội là thật lòng yêu thương Tiểu Nhung Nhung, vì thế mỗi lần nhìn thấy ông nội và bà nội thì cô bé sẽ rất vui vẻ, cũng sẵn lòng đến gần ông nội và bà nội.
Ba Trần vui vẻ ôm lấy Tiểu Nhung Nhung, xoa đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mi của cô bé: “Vậy, buổi tối Nhung Nhung ngủ chung với ông bà nội được không?”
“Được ạ được ạ.” Có người ở bên cạnh cô bé, kẻ xấu chắc chắn sẽ không dám đến gần, vì vậy Tiểu Nhung Nhung rất muốn ngủ cùng ông bà nội.
Bởi vì lâu rồi cô bé không ở bên cạnh ông bà nội, cô nhóc vui đến nỗi kéo ông nội cùng chơi một hồi mới đi ngủ.
Tiểu Nhung Nhung ngủ rồi, nhưng ba Trần và mẹ Trần lại không ngủ được, nhìn đứa bé hai người không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.
Mẹ Trần tự trách nói: “Cũng trách chúng ta đã không để ý nhiều năm như vậy, lại không nghĩ tới cha ruột sẽ bị người khác giả mạo. Còn để cho con dâu trong tầm mắt bị người khác sát hại. Mà chúng ta lại hoàn toàn không biết gì. Đáng thương cho Tiểu Nhung Nhung của chúng ta, lớn như vậy rồi, mẹ ruột mới trở về bên cạnh.”
“Chuyện đã qua chúng ta tự trách cũng vô dụng, sau này nhà họ Trần chúng ta nhất định phải cố gắng ở bên cạnh đứa bé Giang Nhung kia.” Ba trần nhìn về phía Tiểu Nhung Nhung đã ngủ say, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của cô bé: “Và sẽ cố gắng ở bên cạnh cháu gái này của chúng ta nữa.”
“Đương nhiên tôi sẽ đối xử tốt với Giang Nhung và cháu gái cưng của tôi rồi, ông cũng phải đối xử với bọn họ tốt hơn một chút đấy.” Mẹ Trần cúi đầu khẽ hôn khuôn mặt của Tiểu Nhung Nhung: “Sau này chúng ta ở lại Giang Bắc đi. Người một nhà ở cùng nhau, nếu có chuyện cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Được.” Ba Trần gật đầu, im lặng hồi lâu, ông lại mới mở miệng nói: “Ngược lại bây giờ tôi lại khá lo lắng cho đứa bé Tiểu Bích kia.”
Nhắc tới Tiểu Bích, trong nháy mắt mẹ Trần trầm im lặng, bởi vì sau khi bà biết chân tướng bà cũng không biết nên đối mặt với Tiểu Bích như thế nào.
Rất nhiều năm trước, bà biết ba của bà có xử trí một cặp vợ chồng gián điệp đến từ nước A.
Lúc đó là xử lý trong tình huống chứng cứ xác thực, thế nhưng bà cũng không biết cặp vợ chồng gián điệp kia lại là cha mẹ ruột của Tiểu Bích.
Tiểu Bích lớn lên ở nhà họ Trần, bọn họ vẫn luôn yêu thương Tiểu Bích như con của mình, bây giờ biết được chân tướng, tâm trạng của bà cũng chẳng khá hơn tâm trạng của Chiến Niệm Bắc một chút nào.
Mẹ Trần nép vào lòng ba Trần, nhẹ giọng nói: “Tôi không đành lòng Tiểu Bích, tôi lo lắng con bé sẽ trách tôi.”
“Mặc kệ trong lòng Tiểu Bích nghĩ như thế nào, tôi đều phải nói cho con bé biết, người nhà họ Trần sẽ mãi mãi là người nhà của nó, chỉ cần nó đồng ý, nó mãi mãi là một thành viên của nhà họ Trần. Còn về phía nó có muốn vì chuyện của ba mẹ ruột mà trách tội ông hay không đó là chuyện chúng ta cũng không thể can thiệp được.”
Ba Trần làm việc có lý trí nhưng cũng có tình cảm. Lúc đối mặt với Thẩm Văn Tuyên, ông có thể lạnh mặt vô tình, ép đối phương vào đường cùng đến độ không thể không làm theo cách của ông.
Thế nhưng ông cũng có rất tình cảm, ví dụ như đối với vợ của mình, ông mãi mãi cũng vẫn nhiệt tình như vậy. Đối với con cái, đặc biệt là đối với Trần Tiểu Bích, ông cũng thương yêu đến độ không có nguyên tắc.
“Anh Hạo...”
“Ngủ đi. Thời gian không còn sớm.” Ba Trần vỗ lưng của mẹ Trần, bảo bà ngủ trước.
Đồng thời ba Trần cũng nhắm hai mắt lại, thế nhưng ông cũng không ngủ, trong đầu ông nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Ví dụ như năm đó làm thế nào Thẩm Văn Tuyên tiếp cận ba ông? Ông ta lại dùng cách gì Gi*t ૮ɦếƭ ba của ông, hơn nữa còn làm đến độ thần không biết quỷ không hay?
Ba Trần nhất định phải điều tra những chuyện này cho ra nhẽ. Vì thế tạm thời Thẩm Văn Tuyên vẫn chưa thể có việc gì, hết thảy phải chờ sau khi Trần Việt tỉnh lại, ba con bọn họ sẽ thương lượng đàng hoàng, sau đó mới giải quyết.
Sau khi Tiểu Nhung Nhung ở bên cạnh ông bà nội, Liệt cũng trở về phòng của mình, cậu mới vừa nằm xuống, Bùi Huyên Trí đã gọi điện thoại tới.
Cậu cầm điện thoại di động lên nghe máy: “A lô!”
Trong loa điện thoại di động truyền đến giọng nói của Bùi Huyên Trí: “Cậu ba, đã xác nhận rồi. Trần Việt đã bị người hạ độc HDR, hôm qua sau khi bị bắn anh ta hôn mê tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Tuy rằng đã sớm nghĩ tới có thể ba của Tiểu Nhung Nhung đã nhiễm virus HDR, thế nhưng đó chỉ là là do bọn họ cho rằng là như vậy, nếu không nhận được xác nhận thì có thể là không phải.
Bây giờ đã xác nhận rồi, Liệt bỗng dưng ngồi dậy, tay cầm điện thoại di động không khỏi nắm chặt, ánh mắt cũng tối đi rất nhiều.
Dừng lại một lát, cậu ta mới chậm rãi nói: “Anh lấy danh nghĩa của tôi liên lạc với quân đội nước A, hỏi một số tin tức mới nhất liên quan đến virus DHR. Nếu như bọn họ đã chế ra được thuốc giải, nhất định phải nghĩ cách lấy cho được.”
“Cậu ba lần này chúng ta đến Giang Bắc chủ yếu là tìm Tiểu Bích. Bây giờ chúng ta đã tìm được cô ấy, cô ấy cũng đồng ý theo chúng ta trở về nước A, những chuyện khác, chúng ta vẫn là không nên quản nhiều, tôi nghĩ rằng như vậy sẽ tốt hơn.”
Ở Giang Bắc thế lực của bọn họ bị hạn chế rất nhiều, căn bản là không thể đấu với Chiến Niệm Bắc, Trần Việt và Thẩm Văn Tuyên. Vì vậy cậu Bùi cảm thấy làm chuyện chính xong rồi, trở về nước A mới là cách làm chính xác nhất.
Đương nhiên Liệt biết phải làm sao mới là tốt nhất, nếu như đổi lại là một người khác bị nhiễm virus HDR này, cậu ta cũng sẽ không nhiều chuyện, thế nhưng người này là ba của Tiểu Nhung Nhung cậu phải giúp đỡ.
Còn về việc có thể giúp được hay không, còn phải xem nhân vật nghiên cứu của quân khu nước A bên kia có cho hay không, có nghiên cứu ra thuốc giả virus HDR hay không.
“Làm theo lời tôi đi.”
“Cậu ba...”
Bùi Huyên Trí còn muốn nói gì đó thì Liệt đã cúp điện thoại.
Thời kỳ ủ bệnh của virus HDR khá lâu, xem ra ba của Tiểu Nhung Nhung đã bị người khác hạ độc từ lâu rồi.
Bây giờ độc tính phát tán, sẽ mãnh liệt như vậy, đánh đến độ người khác không kịp ứng phó.
Chớp mắt thời gian một buổi tối đã trôi qua, lúc trời sắp sáng Giang Nhung mới ghé bên cạnh giường của Trần Việt ngủ thi*p đi một lúc.
Ngay lúc cô đang mơ mơ màng màng, Giang Nhung cảm thấy có một bàn tay quen thuộc nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của cô.
Chắc chắn là do cô quá buồn ngủ, hoặc là do cô quá hi vọng anh sớm tỉnh lại, vì vậy cô mới nằm mơ lúc trưa ngủ say, cô mới thấy Trần Việt đã tỉnh lại, mơ thấy anh sờ gương mặt của cô...
Trong cơn buồn ngủ nửa tỉnh nửa mê, khóe miệng của Giang Nhung hiện lên nụ cười khổ, lẩm bẩm nói: “Trần Việt, anh xem em quá hy vọng anh tỉnh lại, hy vọng lúc em vừa nhắm mắt ngủ thì có thể nhìn thấy anh nên anh đã tỉnh lại rồi.”
“Giang Nhung.”
Giang Nhung không chỉ cảm thấy anh đang sờ mặt cô, cô còn nghe thấy tiếng của anh đang gọi tên mình. Giọng nói của anh vẫn trầm thấp, gợi cảm, nhẹ nhàng gõ vào lòng cô, hết lần này đến lần khách khiến tim cô đập nhanh hơn vì anh.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Giang Nhung chụp lấy cánh tay không an phận đang di động tới lui trên mặt mình kia: “Trần Việt, anh đừng làm ồn nữa, để cho em ngủ một lúc đi.”
Đã một ngày một đêm cô không chợp mắt, phải nghỉ ngơi một lúc mới có thể có sức lực mà chăm sóc tiếp cho Trần Việt chứ.