Cũng may ông đã sớm chuẩn bị xong con đường lui giành cho mình, một khi thân phận của ông bị vạch trần, ông có thể rút lui trong khoảng thời gian nhanh nhất.
Ông muốn dẫn Tiểu Bích rời khỏi Giang Bắc, đổi lại một thân phận khác, bắt đầu một cuộc sống mới.
Còn đứa bé kia nếu mạng lớn thì có thể sống tiếp.
Nếu như mạng không tốt thì ૮ɦếƭ không tử tế, đây cũng chính là số của con bé, là con bé đã đầu thai nhầm nơi, trên thế giới này có nhiều ba mẹ như vậy lại không chọn, cứ khăng khăng chọn Trần Việt và Giang Nhung.
“Cái gì mà ông sẽ cân nhắc việc trả lại cho bọn họ?” Trần Tiểu Bích cắn chặt môi nhìn Thẩm Văn Tuyên, lời nói của ông đã thay đổi nhận thức của cô về ông.
Ông giả mạo thành ông cụ Trần, ngụy trang thành một con người lương thiện trong suốt hai mươi mấy năm, mưu đồ này thật sự rất đáng sợ.
Bây giờ chỉ nghĩ lại cũng đã làm cho cô cảm thấy sởn cả gai ốc.
Lúc trước, khi ông đi tới trại trẻ mồ côi để thăm những đứa bé bị bỏ rơi, trên mặt luôn mỉm cười, có phải trong lòng đang nghĩ tới làm thế nào để Gi*t người không?
“Tiểu Bích, cháu cùng ông rời khỏi nơi này trước, những chuyện khác chúng ta từ từ thương lượng lại.” Dù sao Trần Tiểu Bích cũng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Thẩm, chắc chắn ông sẽ không yên lòng khi để một mình cô ở lại đây, ông đi tới đâu cũng phải dẫn cô đi theo, như vậy ông mới có thể yên tâm được.
Trần Tiểu Bích lắc đầu lùi về sau mấy bước: “Ông giao Tiểu Nhung Nhung ra đây, cháu sẽ đi cùng ông, ông bảo đi đâu cháu sẽ cùng ông đi tới đó.”
Thẩm Văn Tuyên lại nói: “Tiểu Bích, không phải lúc nãy ông đã nói với cháu rồi sao, cháu đi cùng ông trước, những chuyện khác đợi đến khi chúng ta rời khỏi đây rồi nói sau.”
“Ông không giao Tiểu Nhung Nhung ra đây, ông cho rằng ông có thể đi được sao?” Trần Tiểu Bích lau khô nước mắt rồi nói: “Không phải ông không hiểu rõ tính cách của anh cháu, con gái của anh ấy đang ở trong tay ông, ông có mọc cánh cũng không thể trốn thoát.”
Thẩm Văn Tuyên cười lạnh nói: “Vậy thì cứ chờ xem, để xem ai có bản lĩnh lớn hơn.”
Nếu không có đứa bé Tiểu Nhung Nhung kia làm con tin, có lẽ Thẩm Văn Tuyên sẽ lo lắng mình không đấu lại Trần Việt.
Nhưng bây giờ, ông đang nắm một quân cờ có lợi ở trong tay, Trần Việt chỉ có thể để cho ông nắm mũi dắt đi, ông có gì phải lo lắng chứ.
“Hay lắm, vậy thì chúng ta cứ chờ xem, để xem ông có thể rời khỏi nơi này không.”
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Trần Việt vang lên ở phía cửa, ngay sau đó, bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện trước mắt bọn họ. Bên cạnh anh là Giang Nhung đang nép vào người anh như con chim nhỏ.
Anh nắm chặt tay cô, mỗi một bước đi, một một biểu hiện đều có thể nhìn ra sự che chở và thương yêu sâu đậm mà anh giành cho cô.
Thẩm Văn Tuyên nhìn qua đó, ánh mắt quét qua người bọn họ.
Không thể không nói, đôi trai tài gái sắc này đứng cùng nhau thật sự rất đẹp.
Người đàn ông thì cao lớn đẹp trai, người phụ nữ thì mảnh khảnh xinh đẹp, bọn họ đứng cùng nhau giống như một cặp trời sinh.
Bọn họ càng xứng đôi thì trong mắt Thẩm Văn Tuyên lại càng cảm thấy chói mắt.
Ánh mắt Thẩm Văn Tuyên hung ác lặng lẽ rơi trên người Giang Nhung, hận không thể biến đôi mắt thành hai dao găm, hung hăng đâm vào người Giang Nhung.
Nếu như người phụ nữ này không đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời Trần Việt, thì ngày hôm nay người gả cho Trần Việt chính là Tiểu Bích, người có thể sinh con cho Trần Việt cũng là Tiểu Bích.
Nếu Giang Nhung không đột nhiên xuất hiện, nếu Tiểu Bích gả cho Trần Việt, vậy thì trong những năm gần đây ông cũng sẽ không làm đạo diễn cho một vở kịch lớn.
Nếu như ông không làm đạo diễn cho vở kịch lớn này, vậy thì ông cũng sẽ không để lộ ra sơ hở, càng không để cho Trần Việt nghi ngờ ông, nắm lấy điểm yếu của ông.
Sở dĩ ông có ngày hôm nay, ngay cả đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất cũng không muốn nhận ông làm ông nội, những chuyện này đều có liên quan đến người phụ nữ đang giả vờ yếu đuối ở trước mặt này.
Ông còn nhớ người phụ nữ Giang Nhung này, khi ở trên hội đồng quản trị rất nhanh mồm nhanh miệng, đối mặt với những ban giám đốc mà mặt không hề biến sắc, nhưng đứng trước mặt Trần Việt thì luôn giả vờ yếu đuối như vậy.
Ông rất hận mấy năm trước mình đã không Gi*t người phụ nữ này, mà vì bị uy Hi*p lại giao cô tacho Giang Chính Thiên.
Sớm biết mạng của cô lớn như vậy, lúc đó ông nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không để cho cô sống sót trở về bên cạnh Trần Việt.
“Anh…”Trần Tiểu Bích nhìn thấy Trần Việt và Giang Nhung đi vào, trong lòng thấp thỏm không yên, càng lo lắng và sợ sệt hơn.
Cô cũng không biết mình đang lo lắng điều gì, có thể cô đang lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Nhung Nhung, cũng có thể cô đang lo lắng cho sự an toàn của “ông nội”.
Mặc dù người này không có chuyện ác nào không làm, thế nhưng những năm gần đây ông ta thật lòng yêu thương cô.
Đúng như ông đã nói, bất kỳ người nào cũng có thể oán trách ông, có thể mắng ông nhưng cô thì không.
Cô càng hy vọng ông có thể tỉnh ngộ đúng lúc, càng hy vọng ông có thể giao Tiểu Nhung Nhung ra, trước khi Trần Việt sử dụng những thủ đoạn ép buộc.
Chỉ cần Tiểu Nhung Nhung không sao, thì ông mới có thể sống tiếp.
“Tiểu Bích, những chuyện mà em chưa hiểu có phải đều đã rõ rồi đúng không?” Người hỏi chính là Trần Việt, giọng nói anh thâm trầm nhưng không khó để nghe ra sự quan tâm đối với Trần Tiểu Bích.
Trần Tiểu Bích cắn môi, ra sức gật đầu.
Trần Việt lại nói: “Vậy em với chị dâu em ra ngoài trước đi, anh có vài lời muốn nói riêng với ông ta.”
Trần Tiểu Bích và Giang Nhung liếc nhìn nhau, hai người rất hiểu chuyện, không hỏi gì thêm quay đầu đi ra ngoài.
Trong phòng khách rộng rãi, chỉ còn lại Trần Việt và Thẩm Văn Tuyên đang bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên Thẩm Văn Tuyên cười nói: “Trần Việt có muốn con gái mình sống sót trở về bên cạnh hai người không?”
Trần Việt nhìn ông ta, nhếch miệng cười như không cười, không có ý định trả lời Thẩm Văn Tuyên.
Trần Việt không đáp lại, vẻ mặt lại cười như không cười, điều này làm cho Thẩm Văn Tuyên căn bản không đọc được suy nghĩ của anh.
Thẩm Văn Tuyên nghĩ đi nghĩ lại rồi nói tiếp: “Nếu muốn con gái mình an toàn trở về, vậy thì giao tất cả chứng cứ mà cậu đang nắm giữ cho tôi, đồng thời phải đảm bảo sau này không truy cứu những chuyện này nữa.”
Nghe những lời Thẩm Văn Tuyên nói, Trần Việt nở nụ cười trầm thấp: “Thẩm Văn Tuyên ơi Thẩm Văn Tuyên, ông tính toán hết các đường đi nước bước, vậy tại sao không tính tới chuyện, sao tôi có thể bỏ mặc không quan tâm đến con gái mình, mà ở nơi này nói chuyện vòng vo với ông?”
Từ trước tới nay Trần Việt không phải là người ngồi không chờ ૮ɦếƭ, để Trần Tiểu Bích đi nói chuyện với Thẩm Văn Tuyên, đó chỉ là một trong nhiều cách để anh tìm thấy Tiểu Nhung Nhung.
Ngay lúc người của anh đi theo dõi trợ lý Hà, khi mà Trần Tiểu Bích đang nói chuyện với Thẩm Văn Tuyên, phía bên kia đã truyền tin tức tới, Liệt đã cứu Tiểu Nhung Nhung thành công, đã đưa cô bé trở về nhà an toàn.
“Ha ha…” Thẩm Văn Tuyên nở nụ cười, ông ta cười đến run người: “Trần Việt, cậu thật sự coi tôi già rồi nên hồ đồ sao?”
Vì bắt đứa bé kia, trợ lý Hà đã chuẩn bị trong một khoảng thời gian rất dài, sớm đã chuẩn bị cẩn thận chu đáo mọi chuyện.
Trước khi trợ lý Hà rời đi, còn thề son sắt với ông rằng, coi như Trần Việt có lật tung thành phố Giang Bắc này lên, cũng không tìm thấy con gái của mình.
Ông không tin Trần Việt lại có năng lực lớn đến như vậy, có thể tìm được con trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Sở dĩ Trần Việt nói vậy, chắc chắn là đang lừa ông, muốn dụ ông nói ra một số tin tức.
Ông vẫn chưa hồ đồ đến mức đó, sao có thể trúng kế của Trần Việt được.
“Ai nói không phải chứ.” Trần Việt nhìn Thẩm Văn Tuyên, đôi mắt dưới viền kính màu vàng lóe lên ý lạnh nham hiểm dọa người.