Chương 334: Lời xin lỗi đến muộn

Tác giả: Mộc Thất Thất

Giang Nhung vùi đầu vào trong lòng Trần Việt, những giọt nước mắt móng hổi rơi xuống làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của anh.
"Nhung Nhung nhỏ nhà chúng ta cũng biết khóc sẽ biến thành xấu xí, chẳng lẽ Nhung Nhung lớn không biết sao?"
Giọng nói dịu dàng trêu chọc của Trần Việt vang lên trên đỉnh đầu Giang Nhung. Cô đưa tay muốn cấu anh một cái, nhưng tay vừa chạm đến thắt lưng của anh lại không làm sao xuống tay được.
Anh vẫn đang bị bệnh đấy, cô làm sao có thể cam lòng cấu anh được chứ.
Giang Nhung ra sức cọ cọ vào trong lòng Trần Việt, lau khô nước mắt rồi mới từ trong иgự¢ anh ngẩng đầu lên, thò tay lau mồ hôi trán cho anh: "Anh không cần nói gì nữa, chúng ta tới bệnh viện trước đã."
"Không đi." Trần Việt hôn trộm lên mặt cô, tùy hứng nói: “Trong bệnh viện nồng mùi thuốc, anh không thích."
Hai má Giang Nhung chợt ửng đỏ, khẽ sờ lên chỗ bị anh hôn, nói: "Anh nghĩ anh mới ba tuổi sao? Làm gì có chuyện bị ốm mà không đi bệnh viện chứ?"
Trần Việt nhìn dáng vẻ xấu hổ của Giang Nhung mà cảm thấy tâm trạng tốt hơn, hình như cơ thể cũng không còn khó chịu nữa: "Anh là bé Trần ba tuổi, không được sao?"
"Bé Trần ba tuổi?" Giang Nhung nhéo mặt anh và dịu dàng nói: “Anh Việt của bạn nhỏ Trần Nhạc Nhung bị ốm thì phải đi khám bác sĩ, phải ngoan ngoãn, phải nghe lời."
"Không đi."
"Phải đi."
"Em ôm anh một cái, anh sẽ khỏe lại nhanh thôi." Có thể cơ thể suy yếu nên Trần Việt tùy hứng giống như một đứa trẻ.
Giang Nhung cảm thấy bất lực nhưng phần nhiều vẫn là đau lòng, cô đứng ở bên cạnh và ôm anh: "Trần Việt, anh không thể dọa em nữa, biết không?"
Anh đột nhiên bệnh ngã xuống, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước...
Lúc đó cô cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu của mình cũng muốn sụp xuống, trước mắt là bóng tối mênh ௱ôЛƓ vô bờ, không tìm được lối nào để thoát ra khỏi sự tối tăm này.
Mà cuối cùng cô chống đỡ đi ra, dũng cảm đấu với ông cụ nhà họ Trần vẫn là vì anh, vì cô cũng muốn bảo vệ anh.
"Là anh không tốt." Trần Việt nói.
Là anh quá sơ ý mới không phát hiện ra Hứa Huệ Nhi vẫn luôn ở bên cạnh anh thật sự là tâm phúc của ông cụ.
Từ mấy tháng trước, Hứa Huệ Nhi đã bắt đầu hạ độc vào trong nước trà của anh, thế mà anh lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Ngày đó bỗng nhiên ngất xỉu, anh còn tưởng do mình uống chén trà của ông cụ, sau đó mới biết không phải, ngày đó chỉ là trùng hợp mà thôi.
Thật may bác sĩ bên cạnh anh cũng không phải vô dụng, có thể dùng thuốc giải độc làm cho anh tỉnh lại sớm.
Nhưng chắc hẳn còn phải tốn một thời gian nữa mới có thể loại bỏ hết chất độc trong người.
Giang Nhung hít mũi nói: "Anh rất tốt, không có gì không tốt cả."
Trần Việt kéo cô ngồi lên trên đùi anh, khẽ cười nói: "Nhung Nhung lớn, anh rất muốn ăn em thì phải làm thế nào?"
"Anh..." Cơ thể của người đàn ông này còn đang suy yếu như thế, lại nghĩ linh tinh gì vậy?
"Ừ, em để cho anh ôm thêm một cái nữa đi." Trần Việt ôm cô vào trong lòng, vùi đầu vào bên tai cô và hít mùi thơm của riêng cô.
"Tổng giám đốc Trần..." Lục Diên không gõ cửa đã xông vào phòng họp, thấy bọn họ đang ôm nhau thì quay đầu muốn chạy.
"Chạy cái gì?" Trần Việt thả Giang Nhung ra, ngẩng đầu trầm giọng nói: “Công việc kết thúc chuyện lần này phải làm cho đẹp một chút. Không thể để bất kỳ ai trong những kẻ ngáng chân sau lưng tôi được ở lại trong hội đồng quản trị nữa."
Người đàn ông vừa rồi còn tùy hứng giống như em bé, trong nháy mắt đã biến thành người đàn ông cao ngạo, sát phạt quyết đoán máu lạnh kia.
"Vâng." Lục Diên cung kính khẽ gật đầu, còn nói: “Tôi đã làm theo lời ngài căn dặn, để cho bọn họ ăn uống xong mới nghĩ cách thu lại cổ phần trong tay bọn họ."
"Rất tốt!" Trần Việt gật đầu, khen ngợi năng lực làm việc của Lục Diên.
"Trần Việt, anh bảo chuyển cổ phần cho em chỉ là cố ý chọc giận ông cụ thôi chứ?" Nghe được Lục Diên nói tới chuyện cổ phần, Giang Nhung lại nhớ đến chuyện vừa rồi.
"Của anh là của em. Anh cũng là của em, chẳng lẽ chúng ta còn phải phân chia rõ ràng ra nữa sao?" Trần Việt cho Giang Nhung một câu trả lời nước đôi.
Người đàn ông Trần Việt này tự nhiên lại đi nói những lời buồn nôn như vậy ở trước mặt người ngoài. Giang Nhung vô thức mà đỏ mặt, lặng lẽ trừng mắt nhìn anh, cảnh cáo anh nên bớt lại một chút.
"Còn có việc gì nữa không?" Trần Việt hỏi Lục Diên. Người này cũng thật không hiểu chuyện, còn đứng ngây ra đấy làm gì nữa chứ?
Lục Diên nói: "Trình Chí Dũng vẫn còn chờ ở bên ngoài, nói có việc muốn nói với mợ chủ."
Trần Việt khẽ nhíu mày, bất mãn nói: "Anh ta có thể có chuyện gì chứ? Không gặp."
"Anh cũng đâu phải là anh ta, làm sao anh biết anh ta không có chuyện gì để nói với em?" Giang Nhung liếc nhìn Trần Việt, còn nói thêm: “Tôi tới ngay đây."
Trần Việt: "..."
Anh đúng là hết cách với cô gái nhỏ này rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi hẹn hò với người đàn ông khác.
...
Trong phòng họp nhỏ nào đó của Thịnh Thiên, Trình Chí Dũng nhìn Giang Nhung trong chiếc áo sơ mi trắng đen, váy ngắn, dáng vẻ lão luyện.
Nhiều năm không gặp, Giang Nhung thoạt nhìn dường như không thay đổi, chỉ là trong lúc giơ tay nhấc chân lại có thêm vài phần tao nhã cùng trưởng thành.
Sau một lát, anh ta hít một hơi thật sâu và nói: "Giang Nhung, xin lỗi!"
Tiếng “xin lỗi” này không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa, nó đã đến muộn hơn ba năm rồi, nhưng Trình Chí Dũng vẫn muốn nói với Giang Nhung.
Năm đó, nếu không phải vì anh ta ích kỷ, có thể Giang Nhung sẽ không phải trải qua tất cả những chuyện này, sẽ không bị người ta mổ bụng lấy con ra, sẽ không phải vừa sinh đã phải xa con tới mấy năm như vậy.
"Trình Chí Dũng, anh đừng nói những lời ngu ngốc đó nữa. Thật ra người nên nói câu “xin lỗi” này là tôi mới phải." Chuyện ba năm trước đây, Giang Nhung có thể trách rất nhiều người, nhưng Lương Thu Ngân và Trình Chí Dũng là người cô tuyệt đối không thể trách được.
Muốn trách thì cũng là bọn họ trách cô mới đúng.
Nếu không phải vì cô, Lương Thu Ngân làm sao có thể bị bỏng tới mức những vết thương trên cơ thể đến nay vẫn không có cách nào lành lại được.
Sau khi khôi phục lại trí nhớ, Giang Nhung nhiều lần muốn đi tìm Lương Thu Ngân. Nhưng mỗi khi nghĩ đến những khổ sở mà cô ấy phải chịu vì mình, cô lại chùn bước. Cô rất sợ mình bây giờ sẽ càng khiến cho cô ấy bị tổn thương hơn.
"Giang Nhung..." Chuyện năm đó bị người uy Hi*p gọi Giang Nhung tới bệnh viện vẫn là nỗi đau trong lòng Trình Chí Dũng, ngay cả Lương Thu Ngân, anh ta cũng không nói ra.
Theo tính tình của Lương Thu Ngân, nếu như cô ấy biết anh ta bị người uy Hi*p nói với Giang Nhung là cô ấy đang bị bỏng nằm ở bệnh viện, có thể cả đời này cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.
Nếu khi đó không phải Lương Thu Ngân hôn mê bất tỉnh, cô ấy chắc chắn thà để bản thân mình ૮ɦếƭ đi cũng tuyệt đối sẽ không cho Giang Nhung tới bệnh viện.
Giang Nhung vỗ vào vai Trình Chí Dũng, mỉm cười nói: "Trình Chí Dũng, anh hãy quên chuyện này đi. Tôi thật sự không trách anh. Còn nữa, anh cũng đừng nói cho Thu Ngân biết, cố gắng sống tốt với cô ấy, chăm sóc cô ấy nhé!"
"Giang Nhung..."
"Trình Chí Dũng, chúng ta là bạn học cùng lớp. Anh đừng khách sáo với tôi như vậy được không? Anh làm Thu Ngân hạnh phúc vui vẻ thì tôi đã vui mừng rồi."
Sao người đàn ông này cứ dài dòng thế? Nếu Trần Việt nhà cô mà dài dòng như thế, cô đã ra tay đánh người rồi.
Trước đây khi bọn họ đi học, Trình Chí Dũng làm việc rất quyết đoán. Có phải càng học cao thì con người ta sẽ càng thay đổi càng ngốc hơn không?
Thảo nào Lương Thu Ngân suốt ngày nói Trình Chí Dũng nhà cô ấy là một kẻ ngu ngốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc