Im lặng hồi lâu, Chiến Niệm Bắc mới mở miệng nói ra: “Bất kể như thế nào, tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cô ấy, tuyệt đối không để cô ấy vì chuyện kia mà bị tổn thương”.
Nhắc tới chuyện năm đó, ông chủ Trần tức giận vỗ mạnh vào bàn một cái, cả giận nói: “Nếu không phải họ Tiêu ở sau lưng ngấm ngầm giở trò, sự việc cũng không trở thành…Năm đó tôi thấy con gái ông ta còn nhỏ, tha cho bọn họ, không ngờ tới con gái ông ta còn mơ mộng hão huyền tiến vào nhà họ Trần chúng tôi…Không biết tự lượng sức mình”.
Sau đó ông chủ Trần lại từ miệng Giang Chính Thiên biết được, chuyện gây tai nạn xe trước đây, Giang Chính Thiên đã quay video cuộc nói chuyện của bọn họ gửi cho Tiêu Viễn Phong.
Nói cách khác, Giang Chính Thiên vì tự bảo vệ mình, lưu lại một phần bằng chứng.
Trước kia ông không hề nghĩ tới muốn diệt trừ Giang Chính Thiên cho nên cũng không biết có tồn tại phần bằng chứng kia, cho đến ba năm trước đây Giang Chính Thiên tìm tới đe dọa ông…
Qua nhiều cách điều tra ông cụ Trần loại bỏ Tiêu Kình Hà, đem mục tiêu gắn lên trên người Giang Nhung.
Vì không để chuyện năm đó lộ ra ánh sáng, ông nhất định phải diệt trừ Giang Nhung, hoặc là lấy được chứng cứ mà mẹ Giang Nhung để lại cho cô…
Hai mươi năm trước, Giang Nhung cũng chỉ là đứa bé vài tuổi, lúc ấy cô vẫn là con gái Giang Chính Thiên, căn bản không biết ba ruột mình là ai, không có lý do gì mà Tiêu Viễn Phong phạm lỗi lại để Giang Nhung phải gánh chịu.
Cho nên khi ông chủ Trần nhắc tới Giang Nhung, Chiến Niệm Bắc cũng không nói gì.
Anh ta cũng đã gặp Giang Nhung vài lần, cũng không biết rõ cô lắm nhưng ấn tượng của cô với anh ta cũng không tệ, đồng thời cháu trai anh ta ánh mắt cao như vậy, phụ nữ nó vừa ý nhất định sẽ không kém.
“Quân đoàn trưởng Chiến, gần đây ông chủ hành động không tiện, việc của cô chủ nhà tôi toàn bộ nhờ vào anh”. Trợ lý Hà đứng ở một bên đột nhiên mở miệng nói ra.
Chiến Niệm Bắc quay đầu về phía trợ lý Hà, nhìn chằm chằm dò xét anh ta một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Anh là người nước A?”
Trợ lý Hà gật đầu, nói: “Đúng vậy, năm đó tôi cùng bọn họ đi Giang Bắc, nhưng cuối cùng bọn họ đều ૮ɦếƭ hết, còn lại cô chủ và tôi”.
Ông chủ Trần ho nhẹ một tiếng nói: “Tiểu Hà, cậu đi xuống trước đi, đừng ở trước mặt quân đoàn trưởng Chiến nói lung tung”.
Chiến Niệm Bắc nói: “Không sao, dù sao chúng ta cũng là vì Tiểu Bích. Tuy nhiên tôi cũng có một chuyện nhất định phải nói rõ với trợ lý Hà. Trần Việt là con trai của chị gái tôi, nó là người thân của tôi, con của nó cũng là người thân của tôi. Ai con mẹ nó về sau còn có ý định nhắm vào đứa bé kia, Chiến Niệm Bắc tôi là người đầu tiên không tha cho người đó”.
Trước đó Tiểu Nhung Nhung bị tấn công, anh ta không sao hiểu được ông cụ Trần sao lại ra tay với chắt mình?
Hiện tại biết được thân phận trợ lý Hà, Chiến Niệm Bắc đã biết rõ lý do.
Một lời này của Chiến Niệm Bắc không giận mà uy, dù cho đã đi theo bên người ông chủ nhiều năm, làm qua vô số chuyện không có tính người, trợ lý Hà vẫn thấy hơi sợ.
Anh ta cúi đầu, nắm chặt tay không dám lên tiếng.
“Điếc? Câm rồi?” Chiến Niệm Bắc cao giọng nói, mang theo khí thế đặc thù của người lính.
Trợ lý Hà lập tức gật gật đầu: “Tôi, tôi đã biết”.
“Ông cụ Trần, ông cũng nên quản lý tay chân của mình cho tốt. Nếu không phải có ông dung túng, anh ta cũng không có can đảm làm ra chuyện không hợp lẽ thường như thế. Người thân của ông anh ta cũng dám động vào, còn chuyện gì anh ta không dám làm đây?”
Nói xong, Chiến Niệm Bắc liền đứng dậy rời đi, mỗi một bước đi đều vững vàng mạnh mẽ.
“Ông chủ, tôi…” Chiến Niệm Bắc vừa đi, trợ lý Hà lập tức ấp a ấp úng nói.
“Nhớ kỹ chỉ có một lần này thôi. Dù là đứa cháu kia của tôi hay là Chiến Niệm Bắc, đều không phải người mà cậu có thể chọc nổi”. Ông cụ Trần mệt mỏi khoát khoát tay, còn nói: “Đừng cố thử, thời gian không còn sớm, dìu tôi đi nghỉ ngơi”.
Trợ lý Hà vội vàng đỡ ông cụ Trần, nhỏ giọng nói ra: “Mặc dù chúng ta không hề muốn làm thương tổn cô chủ nhỏ, tuy nhiên xem tình hình trước mắt, muốn dùng cô chủ nhỏ ép Giang Nhung giao ra chứng cứ chúng ta muốn là không thể thực hiện được”.
…
Lúc Trần Việt trở về phòng, Giang Nhung đang kể chuyện cổ tích cho Tiểu Nhung Nhung nghe.
Giọng nói của cô đặc biệt dịu dàng nữ tĩnh, mỗi một câu nói đều chứa đựng tình cảm sâu đậm của cô đối với Tiểu Nhung Nhung.
Tiểu Nhung Nhung nằm ở trong lòng Giang Nhung, chớp đôi mắt to xinh đẹp, thỉnh thoảng sẽ động não hỏi một vài câu hỏi mà mấy bà mẹ đều không trả lời được.
Ví dụ như Tiểu Nhung Nhung hỏi: “Mẹ, vì sao con thỏ con cũng có mẹ?”
Giang Nhung kiên nhẫn trả lời: “Bởi vì mỗi một đứa trẻ của chúng ta đều là do mẹ sinh ra. Nhung Nhung là mẹ sinh ra, con thỏ con là con thỏ mẹ sinh ra”.
“Mẹ cũng là do mẹ sinh ra ư?” Tiểu Nhung Nhung chớp đôi mắt to long lanh hỏi.
Giang Nhung xoa xoa đầu Tiểu Nhung Nhung, dịu dàng nói: “Đúng vậy, Nhung Nhung thật thông minh, mẹ là do bà ngoại sinh ra”.
Tiểu Nhung Nhung gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu rõ, còn nói: “Rùa đen là rùa đen mẹ sinh ra, con sâu là con sâu mẹ sinh ra, Nhung Nhung và em gái là do mẹ sinh ra”.
Giang Nhung: “Em Miên Miên là do mẹ em ấy sinh ra”.
Tiểu Nhung Nhung sờ sờ cái đầu nhỏ, có chút mơ hồ rồi, Miên Miên là em gái của cô bé, vì sao lại không cùng mẹ với mình nhỉ?
Nhìn ánh mắt thắc mắc của Tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, cúi đầu hôn hôn cô bé: “Cục cưng, đi ngủ trước đã, ngày mai mẹ sẽ tiếp tục kể chuyện cổ tích cho con nghe”.
“Mẹ, Không chịu”. Tiểu Nhung Nhung được nghe chuyện cổ tích vô cùng thích thú, chưa hề muốn đi ngủ, làm nũng lăn lộn trong lòng mẹ.
Giang Nhung dịu dàng cười nói: “Được được được, cục cưng của mẹ chưa muốn ngủ vậy lại chơi thêm một lúc”.
Tiểu Nhung Nhung đứng lên, ôm Giang Nhung hôn một cái, lại dùng giọng nói non nớt hỏi: “Mẹ làm thế nào sinh ra Nhung Nhung? Con thỏ mẹ làm thể nào sinh ra con thỏ con?”
Vấn đề này…Giang Nhung thật sự không biết phải trả lời con bé như thế nào, vuốt vuốt lông mày, nhẹ nhàng ngâm nga khúc hát ru…
Trần Việt đứng ở cửa lẳng lặng nhìn hai mẹ con bọn họ, không đành lòng lên tiếng quấy rầy.
Còn nhớ lúc Tiểu Nhung Nhung tròn ba tuổi, có một lần đi chơi cùng bạn nhỏ khác về, khóc đòi mẹ.
Khi đó con bé khóc lóc kêu gào, anh không làm cách nào dỗ dành được.
Con bé nói các bạn nhỏ khác đều có mẹ vì sao con bé lại không có…
Lúc ấy nghe được câu này, lòng Trần Việt như là bị người khác đấm thật mạnh không ngừng, đánh anh đau tới ૮ɦếƭ lặng.
Ngoại trừ đem Tiểu Nhung Nhung ôm vào trong lòng, ngay cả anh cũng không biết trả lời con bé như thế nào.
Bây giờ Giang Nhung đã trở về được mấy tháng, thế nhưng nhiều lúc, anh vẫn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, tất cả đều không phải là thật.
“Trần Việt, anh đứng ngây ra ở đó làm gì vậy?” Đến tận khi dỗ Tiểu Nhung Nhung đi ngủ xong, Giang Nhung mới để ý tới hình dáng cao lớn đứng ở cửa, cũng không biết anh đứng đó từ bao giờ?
“Ai bảo Nhung Nhung lớn bé của anh đều xinh đẹp như vậy”. Trần Việt nhanh chân đi tới, cười cười: “Ừm, xinh đẹp đến mức anh không thể rời mắt được”.
“Từ khi nào anh trở nên khéo miệng như thế rồi?” Trần Việt trước đây lời nói như vàng tại lúc cô rời đi mấy năm kia bị người ta đánh tráo bên trong rồi sao?