Tuy Tiểu Nhung Nhung còn nhỏ, thế nhưng đầu óc của cô bé rất nhanh nhạy, Trần Tiểu Bích phải tốn rất nhiều tâm tư, vất vả lắm mới dỗ cô bé ngủ được.
Nhìn khuôn mặt hồng hào của Tiểu Nhung Nhung, Trần Tiểu Bích không nhịn được đưa tay ra nựng khuôn mặt của cô bé: “Bé cưng, ba và mẹ con đúng là biết sinh con mà, bọn họ không có kinh nghiệm nhưng tại sao có thể sinh ra được một cục cưng quý giá như con chứ?”
“Sau này khi cô út và dượng của con sinh em bé, nhất định sẽ học hỏi kinh nghiệm của ba mẹ con, cố gắng tranh thủ để sinh ra được một đứa bé còn khiến cho người khác yêu thích hơn con nữa.”
Trần Tiểu Bích nghĩ tới sau này mình và Chiến Niệm Bắc có thể sinh ra được một đứa bé đáng yêu như Tiểu Nhung Nhung, cô vô cùng vui vẻ, đắc ý đến huýt sáo.
Cô kéo chăn đắp kín Tiểu Nhung Nhung lại, sau đó lại nói: “Cục cưng à, cô út đi tán gẫu với ông nội một lát nhé. Con phải ngủ ngoan đấy!”
Sau đó Trần Tiểu Bích lại hôn Tiểu Nhung Nhung một cái mới xoay người rời đi. Lúc xoay người lại cô không chú ý thế là ᴆụng vào Liệt đang đứng ở cửa.
Trần Tiểu Bích vỗ иgự¢ nói: “Ôi, anh Liệt của Tiểu Nhung Nhung, muộn như vậy rồi mà còn không ngủ, cháu đứng ở đây làm gì? Đứng lặng lẽ không lên tiếng như vậy là muốn dọa ૮ɦếƭ cô sao?”
Lúc nãy trong nháy mắt, đúng là cô bị dọa đến nỗi tim muốn vọt ra ngoài rồi.
Cũng không biết Tiểu Nhung Nhung tìm được quái vật này từ đâu ra?
Từ sáng đến tối cậu ta đều thoắt ẩn thoắt hiện, ngoại trừ Tiểu Nhung Nhung ra cậu bé chưa từng nói chuyện với bất cứ ai, đúng là một người kỳ lạ.
Liệt đứng thẳng tắp ở chỗ đó, giống như cậu không nghe thấy Trần Tiểu Bích nói gì, trên mặt cũng vẫn không có bất cứ biểu cảm nào.
Trần Tiểu Bích nhìn cậu ta một lúc, sau đó nói: “Sau này lúc đi đến đâu cháu nhớ phát ra tiếng động, tránh dọa mọi người.”
Trần Tiểu Bích biết cậu nhóc sẽ không đáp lại lời mình, cô cũng không hy vọng xa vời cậu ta sẽ trả lời cô, cô giơ tay ra muốn đóng cửa phòng, đột nhiên Liệt giơ tay ra ngăn lại.
Trần Tiểu Bích không hài lòng nói: “Cháu muốn làm gì?”
“Cháu...ở đây bảo vệ em ấy.” Liệt rất khó khăn nói ra mấy chữ này, giọng nói khàn khàn giống như cổ họng đã từng bị lửa nóng đốt qua.
Trần Tiểu Bích chưa từng nghe Liệt mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn của Liệt, cô cảm thấy cổ họng của mình cũng đau đớn theo.
Cô sờ cổ họng của mình, hắng giọng nói: “Tiểu Nhung Nhung đã ngủ rồi, không cần cháu canh giữ đâu, cháu cũng trở về phòng ngủ đi.”
Liệt không lên tiếng nữa, thân thể cao gầy của cậu nhóc che trước mặt Trần Tiểu Bích, ngăn cản cô đóng cửa phòng lại.
Tuy rằng cậu rất gầy, nhưng cậu lại rất cao, còn sắp cao hơn Trần Tiểu Bích một cái đầu, vì vậy cậu rất dễ dàng ngăn cản được Trần Tiểu Bích đóng cửa lại.
Trần Tiểu Bích nghi ngờ nhìn Liệt, trước đây khi Tiểu Nhung Nhung đi ngủ thì cậu cũng sẽ đi nghỉ ngơi, hôm nay sao thế này?
Đánh giá một hồi, Trần Tiểu Bích nhìn ánh mắt chân thành của cậu nhóc, thấy cậu ta cũng ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung một thời gian dài rồi, chắc hẳn cũng sẽ không náo loạn ra chuyện gì đâu nhỉ?
Hơn nữa nơi này lại là Nặc Viên của nhà họ Trần, Liệt cũng không dám làm ra chuyện gì đâu.
Trần Tiểu Bích lại nói: “Vậy cô giao Tiểu Nhung Nhung lại cho cháu, cô sẽ trở lại nhanh thôi.”
Nói xong, Trần Tiểu Bích vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, theo trực giác hôm nay cô cảm thấy Liệt không giống thường ngày, cũng không biết cậu ta sao lại thế.
Liệt đứng trước cửa phòng ánh mắt nhìn Tiểu Nhung Nhung đang nằm trong phòng.
Khi cậu nhìn Tiểu Nhung Nhung, ánh mắt rất dịu dàng, giống như của một người anh trai ấm áp.
Nhìn chằm chằm Tiểu Nhung Nhung một lát, cậu lại nhìn về phía cửa sổ, trong chớp mắt ánh mắt dịu dàng kia bỗng trở nên cực kỳ sắc bén, mang theo vẻ nham hiểm ác liệt hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi.
Tiểu Nhung Nhung đang nằm trong phòng là một bé gái ngây thơ, hoạt bát, đáng yêu, cũng là người có ơn cứu mạng cậu...
Đời này, trừ khi cậu ૮ɦếƭ nếu không tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào tổn thương cô bé.
Dưới lầu, ông cụ Trần lôi kéo Trần Tiểu Bích tán gẫu cực kỳ vui vẻ.
Ông xoa đầu của Trần Tiểu Bích, thở dài một hơi: “Tiểu Bích à, ông nội cũng ngày càng nhiều tuổi, không biết còn có thể ở bên cạnh con mấy năm nữa?”
Trần Tiểu Bích dựa vào lòng ông cụ Trần, giống như một đứa bé đang làm nũng: “Ông nội à, ông là người tốt, khoan dung độ lượng, sức khỏe tốt như vậy nữa, nhất định ông sẽ sống lâu trăm tuổi mà.”
“Ha ha ha...” Ông cụ Trần thoải mái cười to, sau đó lại nói: “Vẫn là Tiểu Bích nhà chúng ta hiểu chuyện nhất, hiểu rõ nhất cách dỗ cho ông vui vẻ.”
Trần Tiểu Bích nói: “Con đâu có dỗ ông đâu. Từ trước tới giờ lúc nào con cũng ăn ngay nói thật cả.”
Ông cụ Trần nhìn Trần Tiểu Bích đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tiểu Bích à, con cùng ông trở về Mỹ, ở bên cạnh ông một thời gian đi. Đừng quay phim gì đó nữa. Hoặc là ông bỏ vốn ra, nghĩ cách cho con đi đến Hollywood đóng phim.”
“Ông nội, Tiểu Bích thích Giang Bắc, muốn ở lại Giang Bắc, con không muốn đi đâu cả.” Bởi vì ở Giang Bắc có Chiến Niệm Bắc, vì vậy Trần Tiểu Bích muốn ở lại đây, không muốn đi đâu nữa.
Cô phải nhanh chóng theo đuổi được Chiến Niệm Bắc, đợi qua mấy năm nữa Chiến Niệm Bắc cũng già rồi. Đến lúc đó cô nghĩ cô có thể chê Chiến Niệm Bắc đã già đi.
Ông cụ Trần biết rõ nguyên nhân Tiểu Bích đến Giang Bắc phát triển sự nghiệp, chỉ là không nói thẳng ra mà thôi, ông cứ tiếp tục giả vờ như không biết vậy.
Ông lại nói: “Tiểu Bích à, rốt cuộc Giang Bắc này có gì tốt chứ?”
Nói tới Giang Bắc này, rốt cuộc nó có gì tốt?
Căn bản Trần Tiểu Bích không cần suy nghĩ. Bởi vì nơi này có Chiến Niệm Bắc, chỉ cần một điều này thôi cũng đã đủ cho cô ở lại đây cả đời rồi.
Cô nói: “Ông nội à, Giang Bắc này không kém hơn nước ngoài đâu, có núi có sông. Ở bên Mỹ có thể ngắm cảnh đẹp, ở đây cũng có thể. Nếu không ông cũng ở lại Giang Bắc đi, sau này mỗi lần quay phim xong con có thể về nhà chơi với ông.”
Ông cụ Trần còn muốn nói gì đó nhưng trợ lý vừa rời đi lúc nãy đã quay về, chậm rãi nói: “Thưa ngài, có một số chuyện vẫn chưa sắp xếp thỏa đáng, cần xin chỉ thị của ngài.”
Vừa nghe nói sự việc vẫn chưa làm thỏa đáng, vẻ mặt của ông cụ Trần cũng có phần khó chịu, có điều chỉ là trong nháy mắt, ông lại khôi phục như bình thường.
Ông nói: “Tiểu Bích, thời gian không còn sớm nữa con cũng đi ngủ sớm đi, ông nội phải đi đây.”
Trần Tiểu Bích níu giữ ông cụ Trần: “Ông nội à, khuya như vậy rồi ông còn bận chuyện gì? Ông còn muốn đi đâu nữa chứ? Sao ông không ở lại đây luôn?”
Ông cụ Trần vỗ vỗ bàn tay của cô, than thở nói: “Tiểu Bích, ông nội cũng lớn tuổi rồi, việc bây giờ không làm, sợ rằng sau này không có thời gian để làm nữa.”
“Ông nội!”
“Con đi ngủ trước đi, ông nội đi trước đây.”
Ông cụ Trần lúc đến rất bất ngờ, lúc đi càng vội vàng hơn. Trần Tiểu Bích có rất nhiều lời muốn nói với ông, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, ông cụ Trần đã rời đi rồi.
Cô tiễn ông cụ Trần đến cổng lớn, đỡ ông lên xe. Nhìn xe của ông cụ Trần đã chạy xa rồi Trần Tiểu Bích mới lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt của mình.
Hai câu lúc nãy ông cụ Trần nói đã vô cớ khiến trong lòng của cô hơi nhói lên.
Ông nội đã sớm giao chuyện của Thịnh Thiên cho anh trai đầu gỗ của cô xử lý. Ông cũng đã an ổn tuổi già vài năm nay rồi. Rốt cuộc hôm nay là có chuyện gì khiến ông nội trễ như vậy mà còn gấp rút đi làm ngay chứ?
Trần Tiểu Bích suy nghĩ không ra, có lúc cô cảm thấy mình đúng là vô dụng, ngoại trừ quay phim ra cô chẳng biết gì cả. Ông nội có chuyện, anh trai đầu gỗ của cô lại không có ở đây, cô lại không giúp được gì.