“Giang Nhung, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn gạt em.” Anh chỉ muốn giúp cô tìm lại ký ức trong quá khứ, muốn bảo vệ cô, muốn cô không còn sợ hãi như thế nữa.
“Anh không nghĩ đến việc lừa gạt em, nhưng anh vẫn luôn làm những chuyện lừa gạt em.” Giang Nhung ngẩng đầu ᴆụng mạnh vào lòng иgự¢ của Trần Việt: “Đồ khốn! Tại sao ngay cả anh cũng phải gạt em?”
Mỗi người, bao gồm ba cô đều tỏ ra vẻ rất quan tâm cô, có ai biết trong lòng họ đang nghĩ gì, nói không chừng đều đang nghĩ cách hại cô.
Một người không có quá khứ, cứ như cây không có rễ, có thể bị một cơn gió lớn thổi đi bất cứ lúc nào, trôi dạt đến một tương lai đáng sợ không biết trước được.
Nỗi sợ hãi và bất an đó, chỉ có người như cô mới có thể hiểu được, không phải một người bình thường có thể cảm nhận được.
Ba cô Giang Chính Thiên không thể, Trần Việt cũng không thể, những sự cô đơn và nỗi sợ này, cô chỉ có thể chịu đựng một mình, ai cũng không giúp cô được.
Giang Nhung luôn cho rằng, dù cô có mất đi những ký ức trong quá khứ, ít ra bên cạnh còn có một người thân, người cha yêu thương cô đến vậy luôn tiếp thêm sức mạnh cho cô, làm chỗ dựa cho cô...
Cuối cùng mới phát hiện, sự thật lại tàn nhẫn như thế, tàn nhẫn đến cô không thể chịu đựng nổi.
“Xin lỗi!” Trần Việt ôm cô vào lòng, ôm chặt lại: “Giang Nhung, nếu em bằng lòng, anh dẫn em đi tìm lại ký ức có được không?”
“Có thể tìm lại sao?” Đã lâu như vậy rồi, cô vẫn không biết gì về quá khứ của cô, cô thực sự có thể tìm lại quá khứ sao?
“Tin anh, có thể!” Trần Việt hôn lên tay của Giang Nhung, ánh mắt kiên định mà dịu dàng: “Cứ đi theo anh là được, đừng nghĩ về những chuyện khác.”
“Ừm.” Giang Nhung gật đầu, mím môi, chớp mắt, nuốt nước mắt về.
Trần Việt nắm lấy tay Giang Nhung, bật cười sau đó nắm tay cô đi về phía trước.
Bất kể anh dẫn cô đi đâu, cô chỉ cần đi theo anh là được.
Trần Việt xoa đầu cô, quay đầu đúng lúc nhìn thấy bà thím bán hạt dẻ đang nhìn chằm chằm họ trông như đang xem kịch vậy, Trần Việt không khỏi ngây người.
Bà thím bán hạt dẻ không nghe thấy hai người họ đã nói những gì, chỉ thấy Giang Nhung đang khóc, trực giác là hai vợ chồng này cãi nhau.
Bây giờ Trần Việt đột nhiên quay đầu lại nhìn bà, bà thím không khỏi có chút e ngại, nên hắng giọng, vừa xào hạt dẻ vừa nói: “Chàng trai à, cậu tìm được một cô gái tốt như vậy là phước của cậu, sao có thể để cô gái người ta đau lòng được. Nếu cô gái này bị người khác ςướק mất thì cậu chỉ việc ngồi khóc thôi.”
Bà thím một mực líu ríu, Trần Việt không lên tiếng nhưng vẫn rất khiêm tốn mà gật đầu, vợ của anh, đương nhiên anh sẽ không để người khác ςướק mất, ai cũng không được.
Bà thím kia thấy Trần Việt có thái độ tốt, hả hê hừ vài tiếng, sau đó nhanh chóng chất một túi hạt dẻ nhỏ đưa đến trước mặt Giang Nhung.
Bà thím cười: “Cô gái à cầm đi, đừng khóc nữa, tôi thấy chàng trai này cũng khá tốt đấy, hai vợ chồng chỉ cần trong lòng có đối phương, không có ải nào không qua được, nghĩ thoáng một chút.”
Giang Nhung mắt đỏ hoe, nhìn vào túi đựng đầy hạt dẻ đó, trong lòng vô cớ trở nên ấm áp. Cô cười với bà thím, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Trải qua một sự việc xen giữa, bầu không khí giữa hai người dường như thoải mái hơn một chút. Trần Việt lần nữa nắm lấy tay của Giang Nhung, từ từ bước về phía trước.
Lúc tới chạng vạng tối, mặt trời ngã về tây.
Hai người nắm tay nhau, một trước một sau, được màu vàng ấm áp của hoàng hôn mạ lên một lớp ánh sáng nhàn nhạt, đi trên đường, đặc biệt bắt mắt.
Hai người vẫn không nói chuyện, chỉ lặng lẽ mà đi, như thể muốn đi đến chân trời.
Đi được một vòng lại quay trở lại cửa siêu thị, Trần Việt mới đột nhiên dừng bước lại.
Anh quay đầu nhìn Giang Nhung, dịu dàng nói: “Trước kia lúc chúng ta vừa kết hôn, em thường đến mua thức ăn ở siêu thị này.”
“Em thường đến mua thức ăn ở siêu thị này?” Giang Nhung nhìn xung quanh... Siêu thị này không quá lớn, nhưng khách thì tấp nập.
Lúc này trùng hợp có một đôi vợ chồng nắm tay nhau bước ra, người chồng xách đồ, dịu dàng đẹp trai, người vợ mỉm cười dựa vào, vô cùng ngọt ngào.
Cảnh tượng này hết sức quen thuộc, Giang Nhung tựa như đã thấy mình và Trần Việt, nhưng vào lúc cô vừa muốn nhìn rõ một chút, người ở trước mặt lại trở thành đôi vợ chồng ngọt ngào kia.
Những ký ức trong quá khứ dường như rất thích chơi trốn tìm, thỉnh thoảng xuất hiện một cảnh tượng nào đó, trong nháy mắt liền trốn mất đi.
Giang Nhung không khỏi có chút nản lòng, vô thức nhíu mày lại.
“Giang Nhung, không vội, chúng ta cứ từ từ.” Trần Việt nhận ra sự nóng lòng của Giang Nhung, liền vỗ nhẹ vào tay Giang Nhung. Anh bằng lòng đợi cô, cùng cô tìm lại những ký ức chung thuộc về họ.
Trong lòng Giang Nhung dường như vẫn vùng vẫy một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhớ được gì cả, cô bất lực thở dài, lặng lẽ gật đầu.
Vì muốn gợi lại nhiều ký ức của Giang Nhung hơn, Trần Việt dẫn Giang Nhung đi dạo ở siêu thị. Ba năm trôi qua, kết cấu của siêu thị sớm đã thay đổi, may rằng người đi cùng năm xưa vẫn còn.
Mua xong thức ăn, Trần Việt đưa Giang Nhung về nơi họ sống khi vừa kết hôn, mọi thứ trong nhà đều không thay đổi.
Do có người định kỳ đến dọn dẹp, trong nhà rất sạch sẽ, dường như chủ nhà luôn ở đây, chưa từng rời khỏi.
Giang Nhung đứng ở trước cửa, một cảnh tượng mơ hồ nào đó xuất hiện trong đầu cô, có Trần Việt cao to, dường như còn có mình đang mỉm cười.
Cảnh tượng ấy không rõ ràng, cũng biến mất rất nhanh, Giang Nhung thử muốn bắt lại chúng, nhưng cuối cùng vẫn trôi đi không để lại gì cả.
“Giang Nhung, em ăn hạt dẻ trước đi, anh đi nấu cơm.”
“Được.” Giang Nhung gật đầu, cô đã từng chứng kiến tài nấu ăn của anh, biết mình không giúp được gì nên cũng không làm phiền anh.
Trần Việt xách thức ăn vào nhà bếp, cầm chiếc tạp dề lên, động tác nhuần nhuyễn như thể thường xuyên làm những việc này.
Dáng người anh cao to, may rằng nhà bếp cũng đủ rộng, nếu không anh ở trong xoay mình thôi cũng khó khăn.
Giang Nhung cầm hạt dẻ lên lột từng hột, vừa định đưa vào miệng lại nghĩ đến Trần Việt đang bận rộn trong nhà bếp, cô lại lột thêm hai hột, cầm lấy bước vào nhà bếp: “Anh ăn không?”
“Ăn.” Trần Việt vốn không thích ăn những thứ này, nhưng là do cô lột, không thích ăn đến mấy cũng phải ăn.
“Nè.” Giang Nhung đưa cho anh.
Trần Việt một tay cầm củ sen, một tay cầm dao, nói: “Hai tay anh đều không rảnh, em đút anh đi.”
Đút anh?
Giang Nhung bỗng chốc đỏ cả mặt.
Tuy trước kia họ là vợ chồng, nhưng cô vẫn chưa nhớ lại anh, đút anh ăn có phải quá mờ ám rồi không?
Nhưng nghĩ lại, chẳng phải cô đã đồng ý làm bạn gái anh rồi sao?
Đút anh ăn hai hột hạt dẻ chắc cũng không sao chứ.
Giang Nhung lặng lẽ đè nén lại sự căng thẳng trong lòng, đưa tay đút Trần Việt ăn.
Trần Việt vốn có thể dễ dàng ngậm lấy hạt dẻ, nhưng anh cố tình cắn lấy ngón tay của Giang Nhung.
Giang Nhung chỉ cảm thấy ngón tay tê dại, như một dòng điện lan từ ngón tay đến toàn bộ cơ thể, khiến cô quên mất phải rút tay lại, đôi mắt to long lanh đang nhìn vào Trần Việt.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!