Trần Việt đi tới và ngồi xuống bên cạnh tiểu Nhung Nhung, ôm cô bé vào trong lòng và vỗ lưng, dịu dàng hỏi: "Nhung Nhung, con nói cho ba nghe, có chuyện gì làm con đau lòng như vậy?"
"Nhung Nhung không cần chị, Nhung Nhung cần mẹ cơ…" Nhung Nhung nhỏ khóc đến mức gương mặt tròn trịa đỏ bừng lên, cơ thể nhỏ nhắn còn không ngừng co giật.
Nghe được Nhung Nhung nhỏ nói không cần chị mà cần mẹ, Giang Nhung lặng lẽ thu lại ý định muốn chạm vào tay của Nhung Nhung nhỏ, trong lòng thấy cay đắng.
Dù sao Nhung Nhung nhỏ cũng là trẻ con nên tính cách dễ thay đổi, đây cũng là chuyện làm Giang Nhung lo lắng. Chỉ là cô không ngờ chuyện này lại tới nhanh như vậy.
Sáng sớm khi Nhung Nhung nhỏ đi học còn vui vẻ chào cô, buổi tối về đã khóc ầm ĩ nói không cần cô nữa.
Giang Nhung hiểu rõ, Nhung Nhung nhỏ cần mẹ, cũng chỉ có mẹ mới có thể yêu thương chăm sóc cẩn thận cho cô bé, mà không phải là cô, một người chị Nhung Nhung lớn không hề có quan hệ.
Giang Nhung không muốn làm Nhung Nhung nhỏ đau lòng khổ sở nên xoay người muốn lặng lẽ rời đi. Nhưng cô lại bị Trần Việt kéo tới ngồi bên cạnh anh: "Ở đây, em không được phép đi đâu hết."
Giọng điệu của anh hơi ngang ngược, còn có chút bất lực. Giang Nhung nghe thấy lại không ghét, chỉ mím môi rồi khẽ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh.
Trần Việt lau nước mắt cho Nhung Nhung nhỏ và kiên trì hỏi: "Nhung Nhung thích chị Nhung Nhung lớn, chị Nhung Nhung lớn cũng thật lòng yêu Nhung Nhung. Nhung Nhung nói chuyện như vậy sẽ làm cho chị đau lòng đấy, biết không?"
"Chị sẽ đau lòng ạ?" Nhung Nhung nhỏ càng khóc lớn hơn. Mình không muốn chị Nhung Nhung lớn đau lòng, mình chỉ cảm thấy rất khó chịu, rất khổ sở nhưng không biết phải làm thế nào.
Trần Việt xoa đầu con gái, hôn lên gương mặt đã đỏ bừng vì khóc của cô bé, giọng nói càng dịu dàng hơn: "Ừ, chỉ cần Nhung Nhung nói cho ba biết vì sao con khóc, ba có thể giải quyết tất cả vấn đề cho Nhung Nhung, Nhung Nhung cũng không cần đau lòng khổ sở nữa."
Nhung Nhung nhỏ hít mũi, đau lòng nói: "Ba và chị Nhung Nhung lớn sinh em trai sẽ không cần Nhung Nhung nữa, Nhung Nhung không cần chị, cần mẹ cơ…"
Hôm nay, khi cô bé về nhà chị Linh Linh đã nói với cô bé, nếu như ba cưới chị Nhung Nhung lớn sẽ cùng chị Nhung Nhung lớn sinh em trai, về sau ba chỉ yêu chị Nhung Nhung lớn và em trai mà không yêu cô bé nữa. Cô bé chính là đứa trẻ đáng thương không có mẹ.
Nhung Nhung nhỏ cảm thấy thật đau lòng, mình thích chị như vậy, nhưng chị lại muốn ςướק đi ba của mình, còn muốn cùng ba sinh em trai, về sau không yêu mình nữa.
Vì sao chị Nhung Nhung lớn phải cùng ba sinh em trai chứ? Vì sao lại có thể không yêu mình nữa? Cô bé không hiểu, cho nên khổ sở không nhịn được mà òa khóc.
Nhung Nhung nhỏ càng nghĩ càng thấy đau lòng, mình thích chị như vậy mà chị lại không thích mình. Cô bé suy nghĩ một chút liền cảm giác bị tổn thương.
Nhung Nhung nhỏ nói không quá rõ ràng, nhưng Trần Việt vừa nghe đã biết được nhất định là có người nói gì đó bên tai Nhung Nhung nhỏ. Nếu không cô bé sẽ không nói ra mấy câu như vậy.
Anh xoa đầu của Nhung Nhung nhỏ và nói: "Nhung Nhung, con đã làm sai rồi, biết không?"
Nghe ba nói mình làm sai, Nhung Nhung nhỏ lập tức bối rối, nước mắt tràn ra. Có phải ba đã không muốn yêu mình nữa hay không?
Mình không có mẹ, ba cũng không cần mình nữa, mình thật đáng thương!
Trần Việt nhét Nhung Nhung nhỏ vào trong lòng Giang Nhung, còn nói: "Nhung Nhung, con nghe ba nói này. Ba và chị Nhung Nhung lớn vẫn sẽ yêu con, luôn yêu con, hiểu chưa?"
Nhung Nhung nhỏ không rõ, đôi mắt to ngập nước chớp chớp nhìn Giang Nhung đang ôm cô bé: "Chị sẽ vẫn luôn yêu Nhung Nhung sao?"
"Nhung Nhung nhỏ, chị..." Giang Nhung không ngốc, đương nhiên cũng hiểu nhất định là có người đã ngầm dạy Nhung Nhung nhỏ nói những lời này.
Chỉ là lập trường cô và Trần Việt không giống nhau. Nếu như giữa cô và Trần Việt thật sự đó có gì, vậy rất có thể sẽ chia bớt tình yêu của Trần Việt đối với Nhung Nhung nhỏ. Cô không muốn lừa dối Nhung Nhung nhỏ, cho nên cô không biết mình nên trả lời cô bé thế nào.
"Chị không yêu Nhung Nhung sao?" Thấy Giang Nhung không trả lời, Nhung Nhung nhỏ cảm giác mình là đứa bé bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
Trần Việt lại nói: "Vừa rồi Nhung Nhung nói không cần chị Nhung Nhung lớn làm chị Nhung Nhung lớn tức giận rồi. Nếu như Nhung Nhung ngoan ngoãn xin lỗi chị Nhung Nhung lớn, như vậy chị Nhung Nhung lớn sẽ tha thứ cho Nhung Nhung."
"Chị, Nhung Nhung muốn yêu chị." Chỉ cần ba và chị đều yêu mình, đừng biến mình thành đứa trẻ đáng thương như chị Linh Linh nói, đừng biến mình thành đứa trẻ không có mẹ cũng không có ba, mình cũng sẽ yêu ba và chị Nhung Nhung lớn.
"Nhung Nhung…" Giang Nhung ôm thật chặt Nhung Nhung nhỏ vào lòng, nghẹn ngào nói không ra lời.
Thấy Nhung Nhung nhỏ khóc, nghe Nhung Nhung nhỏ nói không có ai yêu cô bé, nghe Nhung Nhung nhỏ nói mình là một đứa trẻ đáng thương, Giang Nhung có cảm giác đau lòng không chịu nổi giống như con mình bị người ta bắt nạt vậy.
"Được rồi, Nhung Nhung lớn và Nhung Nhung nhỏ lại hòa thuận như lúc ban đầu." Trần Việt giang hai cánh tay ôm chặt mẹ con bọn họ vào trong lòng: “Nhung Nhung lớn và nhỏ đã hòa thuận rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi. Cơm nước xong, Nhung Nhung nhỏ lại dẫn Nhung Nhung lớn đi chơi được không?"
"Được ạ!" Nhung Nhung nhỏ gật đầu thật mạnh, cảm thấy hơi xấu hổ nên vội vàng ôm Nhung Nhung lớn và hôn một cái: “Chị, Nhung Nhung yêu chị."
"Chị cũng yêu Nhung Nhung." Giang Nhung bế Nhung Nhung nhỏ lên và hôn vào hai bên má của cô bé, sau đó đi cùng với Trần Việt vào nhà ăn.
Sau bữa cơm tối, Trần Việt để Nhung Nhung nhỏ dẫn Nhung Nhung lớn ra ngoài đi đạo, anh bảo quản gia gọi tất cả người giúp việc trong nhà tới.
Trần Việt thích yên tĩnh nên trong ngoài Nặc Viên cũng chỉ có mười mấy người giúp việc. Lúc này tất cả mọi người được gọi tới tập trung một chỗ. Ai nấy đều cận thận dè dặt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Linh là người chăm sóc Nhung Nhung nhỏ lại càng cẩn thận hơn, rất sợ những lời mình nói với Nhung Nhung nhỏ đã bị ông chủ biết được.
Ánh mắt Trần Việt nhìn lướt qua trên người bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Đinh Linh và trầm giọng nói: "Hương Tú, cho cô ta một khoản tiền rồi bảo cô ta đi càng xa càng tốt."
Từ trước đến nay Trần Việt không thích loại người nói xấu người khác sau lưng, đặc biệt là người này còn chọc tới vợ anh, chính là đạp vào bãi mìn của anh. Không quan tâm cô ta từng trung thành bao nhiêu, anh cũng không thể dùng nữa.
Đinh Linh nơm nớp lo sợ nói: "Thưa ngài… tôi, tôi..."
Trần Việt không cho cô ta có cơ hội giải thích, ngắt lời cô ta nói tiếp: "Bây giờ tôi ở trước mặt các người nói rõ một lần, Giang Nhung chính là bà chủ duy nhất của nhà này, lời của cô ấy chính là lời của tôi. Nếu có ai dám coi thường cô ấy thì đừng trách tôi không khách sáo."
Trần Việt không thích nói chuyện với người giúp việc trong nhà là vì tính cách của anh vốn lạnh lùng như vậy. Nhưng từ trước đến nay anh chưa từng bạc đãi người dưới.
Rất nhiều người trong bọn họ đều đã làm việc bên cạnh anh nhiều năm. Anh không thích nói chuyện nhưng vẫn lịch sự khách sáo với bọn họ. Bọn họ chưa từng thấy anh nổi giận.
Đây là lần đầu tiên cũng là một lần duy nhất.
Sau khi Giang Nhung mất tích, Trần Việt mới điều bọn họ qua Mỹ, bọn họ không biết Giang Nhung trước đây, không biết cô là mẹ của Nhung Nhung nhỏ.
Bây giờ bọn họ hiểu rõ Giang Nhung này quan trọng đối với ông chủ của bọn họ tới mức nào.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!