Chương 244: Bắt giang chính thiên tới

Tác giả: Mộc Thất Thất

Ban ngày, nhiệt độ thành phố Giang Bắc rất cao.
Giang Chính Thiên vừa mới gọi điện thoại cho Giang Nhung, nói buổi trưa nấu canh ngân nhĩ hạt sen để trong tủ lạnh, buổi tối Giang Nhung tan làm là có thể uống, thanh nhiệt lại giải khát.
Để có thể khống chế tốt Giang Nhung trong lòng bàn tay, ba năm nay Giang Chính Thiên đã diễn vai người cha hiền từ nay vô cùng tốt.
Cúp điện thoại, nhìn canh ngân nhĩ và hạt sen vừa mới mua trong tay, trên mặt Giang Chính Thiên không khỏi sinh ra vài phần đắc ý và tự tin.
Ngươi đứng đầu nhà họ Trần và Trần Việt đều là nhân vật mưa gió nhất thời đại, thế nhưng như vậy thì sao, kết quả cũng bị ông ta nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lúc Giang Chính Thiên đang đắc ý, hai gã đàn ông chặn đường ông ta, không nói lời nào đã kéo ông ta đi, hoàn toàn không kiêng nể đây là chợ bán thức ăn, người đến người đi, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.
Ngân nhĩ và hạt sen xách trên tay Giang Chính Thiên, rơi đầy đất, lại cũng không ai dám đứng ra nói, tất cả mọi người đều trốn đi rất xa, chuyện không liên quan đến mình thì treo thật cao.
"Các người là ai?" Giang Chính Thiên hỏi, thế nhưng không có ai trả lời ông ta, rất nhanh ông ta đã bị lôi lên một chiếc xe, xe khởi động chạy như bay đi.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức lúc Giang Chính Thiên còn chưa kịp phản ứng, liền bị hai gã đàn ông lôi vào một căn phòng khép kín.
Hai gã đàn ông vóc dáng lực lưỡng cao lớn, dùng sức đẩy ông ta một cái ngã mạnh xuống đất.
Giang Chính Thiên đứng dậy, phủi bụi trên người, nhìn hai gã đàn ông, tức giận nói: "Các người là người của ai? Rốt cuộc là ai phái các người tới."
Hai gã đàn ông lạnh lùng liếc mắt nhìn Giang Chính Thiên, đóng cửa khóa lại, xoay người rời đi, toàn bộ quá trình hai người không nói với Giang Chính Thiên một tiếng.
Toàn bộ căn phòng màu trắng khép kín, vừa đóng cửa liền cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài, chiếc đèn huỳnh quang trên trần nhà là toàn bộ bố trí của căn phòng này.
Giang Chính Thiên cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, cũng biết làm ầm ĩ cũng không được ích gì, lúc này quan trọng nhất là phải làm rõ ai là người bắt cóc ông ta, bắt ông ta tới nơi này vì mục đích gì?
Ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút, người có thù với ông ta, vừa có thể ngang nhiên bắt người ở chỗ Giang Bắc này, chỉ có lão già nhà họ Trần kia và Trần Việt.
Bây giờ Giang Nhung chịu khống chế của ông ta, Trần Việt càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy người có khả năng nhất đó là cái lão già nhà họ Trần kia.
Từ nhiều năm trước, cái lão già kia đã muốn đưa ông ta vào chỗ ૮ɦếƭ, nhưng bởi vì trong tay ông ta nắm bí mật của lão già kia, cho nên lão già kia cũng không dám tùy tiện động vào ông ta.
Ngoại trừ hai người kia, còn ai vào đây?
Giang Chính Thiên nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra ai khác, người có khả năng bắt ông ta nhất chính là cái lão già nhà họ Trần kia.
Lão già kia không vừa lòng việc ông ta dẫn Giang Nhung quay về Giang Bắc, muốn dùng Giang Nhung uy Hi*p Trần Việt, vì chuyện này mà đã cảnh cáo ông ta một lần rồi.
Nếu như không phải là bởi vì trong tay ông ta nắm bí mật sau khi ông ta ૮ɦếƭ sẽ lập tức công bố cho người đời, sợ là lão già kia đã sớm cho người âm thầm Gi*t ông ta rồi.
Lúc đại khái xác định được người bắt cóc mình là ai, chút bất an và thấp thỏm trong lòng Giang Chính Thiên cũng theo gió tan mất.
Ông ta lại nhìn xung quanh một lần, quả nhiên như ông ta đoán, có một camera giám sát rất nhỏ bên cạnh đèn trên trần nhà.
Bởi vì camera quá nhỏ rất tầm thường, lần đầu lúc ông ta thăm dò căn phòng cũng không chú ý tới mình bị giám sát.
Nhìn camera, Giang Chính Thiên lạnh lùng cười, nói: "Ông cụ Trần, ông cũng đừng quên, nếu tôi có chuyện không may xảy ra, bí mật ông muốn giấu, lập tức sẽ công khai cho người đời. Khi đó, ai bị tổn thương, chính ông hiểu rõ nhất."
Trong phòng giám sát, nghe được lời này của Giang Chính Thiên Trần Việt híp một cái, trong ánh mắt bắn ra ý lạnh thấu xương, thế này giải thích đầy đủ thông suốt, vì sao ba năm trước Giang Nhung lại rơi vào tay Giang Chính Thiên.
Là vở kịch ông nội anh đạo diễn ra, cuối cùng tự tay ông giao Giang Nhung vào tay Giang Chính Thiên một tên cầm thú.
Trước đó, Giang Chính Thiên đưa Giang Nhung quay về Giang Bắc, Trần Việt đã đoán rằng lúc đó ông nội anh và Giang Chính Thiên có quan hệ gì đó hay không.
Hôm nay có thể khẳng định trăm phần trăm, chỉ là bí mật Giang Chính Thiên nói đến rốt cuộc là cái gì? Là loại bí mật gì mà có thể khiến cho ông nội anh chịu bị Giang Chính Thiên uy Hi*p?
"Tổng giám đốc Trần..."
Lục Diên vừa mở miệng nói liền bị Trần Việt phất tay cắt ngang, ý bảo anh ta tiếp tục nghe tiếp, xem có thể biết nhiều hơn về bí mật trong miệng Giang Chính Thiên hay không.
Thế nhưng Giang Chính Thiên lại là một người xảo quyệt biết bao.
Mặc dù ông ta nghi ngờ người bắt ông ta tới đây là lão già nhà họ Trần, thế nhưng bản thân không nhìn thấy, ông ta không thể khẳng định trước trăm phần trăm, cũng biết vì bản thân để lại một đường lui. Chỉ có sống thật tốt, mới có thể năng đạt được mục đích của mình, cho nên ông ta vẫn thấy mạng mình rất quan trọng.
Lão già nhà họ Trần kia và Trần Việt, muốn lấy đá chọi với đá, khẳng định ông ta không phải là đối thủ của bọn họ, cho nên ông ta phải lợi dụng thật tốt quân cờ trong tay.
"Tổng giám đốc Trần, xem ra Giang Chính Thiên không đánh sẽ không khai." Cùng Trần Việt quan sát hồi lâu, Lục Diên lại chủ động phá vỡ sự im lặng.
Trần Việt giống như mũi tên nhọn đang nhìn chằm chằm màn hình điện tử, ánh mắt sắc bén giống như có thể xuyên qua màn hình điện tử Gi*t ૮ɦếƭ Giang Chính Thiên.
Anh hít sâu một cái, trước tiên cất bước đi ra ngoài, Lục Diên chăm chú theo sau đó.
Đi tới căn phòng nhỏ nơi Giang Chính Thiên bị giam, Trần Việt dừng lại, Lục Diên lập tức bảo người trông coi mở cửa.
Nghe được tiếng mở cửa, Giang Chính Thiên trước tiên gần như là quay đầu lại nhìn, thấy rõ người đứng nghiêm ngoài cửa là Trần Việt, Giang Chính Thiên nở nụ cười: "Con rể ngoan, con thăm hỏi ba vợ mình như thế này. Việc này nếu để cho con gái ngoan Giang Nhung của ba biết được, con bé sẽ rất đau lòng đấy."
Trần Việt càng lạnh lùng hừ một tiếng, như cười như không nhìn Giang Chính Thiên vẻ mặt đắc ý vênh váo. Nếu không phải Giang Nhung chưa khôi phục trí nhớ, Giang Chính Thiên còn có thể dễ dàng đứng đây nói chuyện với anh, thật là mơ mộng hão huyền.
Giang Chính Thiên nhìn xung quanh một chút, còn nói: "Nhưng dù sao con cũng không làm gì ba, ba cũng không cần tính toán với hậu bối như con. Con thả ba ra, ba sẽ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra."
Trần Việt vẫn không nói lời nào, chỉ có ánh mắt như chim ưng hung ác nham hiểm khiến người ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào Giang Chính Thiên, thấy Giang Chính Thiên cũng có một chút lạnh cả sống lưng.
Nhưng, trong tay ông ta nắm Giang Nhung quân cờ hữu dụng nhất, Trần Việt hận không thể để ông ta cho ngũ mã phân thây, cũng chỉ suy nghĩ một chút, vẫn không dám thực sự gây ra chuyện gì với ông ta.
Trần Việt càng không nói, thế nhưng khí thế quá mạnh mẽ, Giang Chính Thiên không thể làm gì khác ngoài không ngừng nói chuyện để tăng thêm can đảm cho bản thân.
Ông ta còn nói: "Con không nói lời nào, bị câm rồi? Hay là vẫn nghĩ tới không biết phải làm thế nào để tạ tội với người ba vợ này?"
"Loại người tiểu nhân như ông, vẫn chưa đến lượt tổng giám đốc Trần chúng tôi mở miệng nói chuyện với ông."" Lục Diên đứng ra thay nói rằng.
"Mấy người nói tôi là tiểu nhân, tôi chính là tiểu nhân, nhưng mấy người có thể làm gì tên tiểu nhân tôi nào?" Giang Chính Thiên đoán rằng Trần Việt không dám làm gì ông ta, mới dám nói lời ngông cuồng.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc