"Polaris, hay là về sau chúng ta dùng người đóng thế cho những cảnh nguy hiểm như vậy đi." Trần Tiểu Bích không để ý nhưng Chung Khôn luôn ở bên cạnh cô lại vô cùng lo lắng.
Anh ta đã từng khuyên Trần Tiểu Bích dùng người đóng thế trong các cảnh nguy hiểm rất nhiều lần, nhưng nói thế nào cô cũng không nghe, nói gì mà người đóng thế cũng do ba mẹ sinh ra, làm gì có đạo lý cô dùng tiền để cho người khác tới chịu tội thay cô được.
Mỗi lần nhìn Trần Tiểu Bích đóng cảnh treo trên cao, Chung Khôn nhất định sẽ lo lắng cho cô tới toát mồ hôi lạnh.
Nhà họ Trần có tiền như vậy, riêng tiền tiêu vặt hằng năm của Trần Tiểu Bích cũng đủ cho vài người tiêu đến mấy đời. Anh ta cũng không biết tại sao cô phải liều mạng như vậy?
Nhìn cô được dây cáp chậm rãi kéo lên, không biết vì sao hôm nay Chung Khôn cảm giác đặc biệt hoảng hốt, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra.
Mỗi khi nghe tiếng sợi dây kẽo kẹt vang lên, tim Chung Khôn cũng muốn thắt lại, đôi mắt luôn nhìn theo bóng dáng của Trần Tiểu Bích không dám rời.
Đột nhiên, sợi dây cáp bị đứt, Chung Khôn trơ mắt nhìn Trần Tiểu Bích bị treo ở giữa không trung rơi nhanh xuống. Cô sợ đến mức phát ra một tiếng hét chói tai: "A…"
Nhân viên trong đoàn làm phim hoảng loạn, ngây người quên phải làm gì. Còn có người cũng hét lên theo. Hiện trường đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Chung Khôn nhìn thấy Trần Tiểu Bích rơi nhanh từ trên cao xuống thì gần như lập tức chạy về phía trước, muốn tranh thủ đỡ lấy cô trước khi cô rơi xuống đất.
Nhưng cho dù anh ta đã cố gắng hết sức vẫn không thể nào đỡ được Trần Tiểu Bích, trơ mắt nhìn cô ngã ở trước mắt mình. Bịch một tiếng, bụi bặm trên mặt đất cuốn lên.
"Ôi, mẹ ơi..." Trần Tiểu Bích đau đến mức mặt trắng bệch, dường như cả người đã ngã tới mức nứt ra rồi.
"Polaris…" Chung Khôn vội vàng xông tới, quỳ gối bên cạnh Trần Tiểu Bích: “Cô cảm giác thế nào?"
"Tôi cảm giác tôi sắp ૮ɦếƭ rồi." Thật giống như rơi sắp ૮ɦếƭ vậy. Từ nhỏ đến lớn Trần Tiểu Bích còn chưa từng chịu đau như vậy. Cô thật sự muốn kéo mấy nhân viên này rơi xuống cùng, để cho bọn họ cũng nếm thử nỗi đau này.
"Cô tạm thời đừng nhúc nhích, tôi lập tức gọi xe cứu thương tới." Chung Khôn vừa an ủi cho cô, vừa cầm điện thoại bấm số.
"Chung Khôn, có phải anh rất lo lắng tôi đúng không?"
"Cô đừng nói chuyện nữa, tiết kiệm chút sức lực đi."
"Chung Khôn, anh nhanh đưa điện thoại của tôi cho tôi đi."
"Polaris, cô đừng nhúc nhích, chúng tôi đã gọi xe cứu thương rồi." Nhân viên của đoàn làm phim đều vây quanh.
Tất cả mọi người không dám động vào Trần Tiểu Bích, có người nói người bị ngã xuống thì tốt nhất không nên tùy tiện di chuyển, chờ nhân viên có chuyên môn tới cứu cấp rồi nói sau.
"Chung Khôn, anh đưa điện thoại cho tôi." Trần Tiểu Bích cũng muốn mắng lớn rồi. Trên lưng đau như muốn lấy mạng của cô, nếu không phải đột nhiên nghĩ mình có thể mượn chuyện này lừa Chiến Niệm Bắc tới, cô chắc hẳn sẽ không chống đỡ nổi lâu như vậy đâu.
Chung Khôn lo lắng nói: "Cô cần điện thoại làm gì?"
"Con mẹ nó, sao anh nói nhiều vậy, cứ đưa cho tôi không phải được rồi sao?" Nếu không phải bây giờ xương cốt như vỡ ra không nhúc nhích được, Trần Tiểu Bích nhất định sẽ nhảy dựng lên đánh người.
Chung Khôn này đi theo bên cạnh cô nhiều năm như vậy lại chỉ học theo ông anh đầu gỗ của cô, cứng nhắc chẳng khác nào khúc gỗ, từ trước đến nay đều không chịu suy nghĩ linh hoạt gì cả, cô sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ta chọc tức tới ૮ɦếƭ mất.
Từ trước đến nay Chung Khôn đều sẽ không chống lại mệnh lệnh của Trần Tiểu Bích, anh ta vội vàng đưa điện thoại của cô vào trong tay cô, lại khẩn trương nhìn cô: "Cô muốn làm gì, tôi có thể làm thay cô."
Trần Tiểu Bích lười để ý tới anh ta, ngón tay bấm vào zalo, ấn vào video, sau đó cầm cameras hướng về phía mình và tỏ ra đáng thương nói: "Chiến Niệm Bắc, đáng lẽ cháu định buổi tối sẽ mời cậu ăn cơm, nhưng đang quay phim đột nhiên bị thương, cũng không biết có thể sống được nữa không... Cậu chắc chắn sẽ đến thăm cháu khi thấy cháu bị thương nặng như vậy. Cháu biết cậu rất tốt với cháu, chắc chắn sẽ rất đau lòng khổ sở đúng không?"
Nói xong những lời này, Trần Tiểu Bích ấn vào nút gửi đi, điện thoại cũng tuột ra khỏi tay, cô không còn sức lực ՐêՈ Րỉ nói: "Chung Khôn, anh đừng nói chuyện tôi bất ngờ bị thương cho anh tôi biết, cũng không được nói cho ông nội và ba mẹ tôi. Tôi không muốn để cho bọn họ lo lắng vì tôi."
Ông anh đầu gỗ của cô đang đau lòng vì chuyện của chị dâu, cô không thể làm cho anh ấy thêm buồn phiền nữa. Ông nội cũng càng lúc càng lớn tuổi, cô cũng không thể làm cho ông cụ phải lo lắng.
Sức khỏe của mẹ luôn không tốt, ba đang dồn hết tâm trí để chăm sóc mẹ, cô càng không thể lại làm cho bọn họ phải bận tâm.
Cho nên người có thể để cho cô gây phiền toái chỉ có Chiến Niệm Bắc, cô dù ૮ɦếƭ cũng muốn quấn quít lấy anh.
Chung Khôn: "Nhưng..."
"Nhưng cái gì chứ?" Trần Tiểu Bích hung hăng ngắt lời Chung Khôn, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đi hỏi thử xem xe cấp cứu do đoàn làm phim gọi đã tới chưa? Nếu như tôi ૮ɦếƭ ở chỗ này, bọn họ có thể bồi thường được sao?"
Trần Tiểu Bích thật sự không hiểu mình đã gây ra tội lỗi gì? Đang quay phim tử tế thì dây cáp đột nhiên lại đứt, cô rơi xuống giống như một quả bóng.
Gần đây có phải cô đắc tội đại thần nào đó không, tại sao xui xẻo toàn tìm cô, còn có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ.
Tính tình Trần Tiểu Bích hiếu thắng, vẫn nghĩ tới một vài chuyện khác để chống đỡ tinh thần cho mình, nhưng cô không phải làm bằng sắt, thật sự không thể chống đỡ được quá lâu.
Cô cuối cùng không chịu được vẫn nói: "Chung Khôn, tôi sắp ngất rồi, nhưng anh đừng sợ nhé. Nhớ chuyện tôi đã nói với anh đấy."
Sau khi cắn răng nói xong câu cuối cùng, Trần Tiểu Bích mới yên tâm hôn mê bất tỉnh, sau đó không biết gì nữa.
Cô không biết mình được đưa đến bệnh viện thế nào, cũng không biết vết thương của mình nghiêm trọng bao nhiêu, càng không biết mình đã ngủ mê man bao lâu.
Khi cô tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt đầy nghị lực lại dày dặn sương gió của Chiến Niệm Bắc.
Anh vẫn mặc quân trang, chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì thoạt nhìn chính là đồng chí tốt đầy chính trực.
Trần Tiểu Bích cho rằng mình hoa mắt nên vội vàng giơ tay lên muốn dụi mắt, cô làm sao ngờ được động tác quá mạnh nên không cẩn thận làm ảnh hưởng đến vết thương trên người. Cô đau đến mức nhe răng nhếch miệng, rất không hình tượng mà kêu lên một tiếng: "Tội nghiệt này thực sự không dành cho người mà."
"Chỉ ngã gãy có hai cây xương sườn, nằm viện mấy ngày lại là một hảo hán thôi." Chiến Niệm Bắc đứng ở trước giường bệnh của Trần Tiểu Bích, thờ ơ bỏ lại hai câu như vậy.
"Ngã gãy hai cây xương sườn sao?" Trần Tiểu Bích trợn tròn mắt nhìn Chiến Niệm Bắc: “Chiến Niệm Bắc, cậu không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc thì cũng thôi. Cậu là quân trưởng quân khu Giang Bắc, lẽ nào lòng thông cảm của cậu cũng bị chó ăn rồi sao?"
Chiến Niệm Bắc: "Lòng thông cảm là gì? Có thể ăn hay có thể đổi được tiền?"
Trần Tiểu Bích: "Cậu…cháu thật sự rất muốn kéo cậu ૮ɦếƭ cùng."
Cô nói không lại anh, đánh không lại anh, biết không có gì có thể thắng nổi anh. Đời này xem như cô đã thua anh rồi, nhưng không có vấn đề gì, đối phương là anh thì cô đành phải chịu tội.
Chiến Niệm Bắc đi tới và ngồi xuống bên cạnh Trần Tiểu Bích, giơ tay ngăn cô quơ tay loạn xạ: "Cháu còn làm ầm ĩ như vậy nữa, đợi lát nữa không chờ được đến khi cháu kéo tôi ૮ɦếƭ cùng, ngược lại tôi có thể giúp cháu chuẩn bị quan tài trước."
Trần Tiểu Bích: "..."
Trái tim của người đàn ông này rốt cuộc làm bằng gì vậy? Bằng sắt sao?
Anh nói với cô một câu dễ nghe thì sẽ ૮ɦếƭ ư? Nói không ૮ɦếƭ, vì sao anh không nói chứ?
Chiến Niệm Bắc: "Đừng nhìn tôi với ánh mắt này, từ trước đến nay tôi không chấp nhận bộ dạng đó đâu."