Trần Việt nhìn chăm chú vào khuôn mặt hồng hào bầu bĩnh của Tiểu Nhung Nhung một hồi lâu, không nhịn được liền đưa tay 乃úng nhẹ một phát: "Heo con, dậy thôi!"Mê Tình Truyện
"Ba, đừng mà..." Nhung Nhung trở mình, thân thể bé nhỏ cứ như một miếng keo dán dính chặt vào иgự¢ Trần Việt, chóp chép cái miệng, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Trần Việt tiếp tục nựng nịu khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của cô bé, dịu dàng nói: "Heo con, hôm nay mà dậy trễ nữa là không được ăn dâu tây nữa đâu đấy."
Tiểu Nhung Nhung đột nhiên mở mắt ra, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng sắp khóc đến nơi: "Ba không ngoan..."
"Ba không ngoan, Nhung Nhung phải ngoan, vậy thì mới có dâu tây và sô cô la để ăn chứ." Nhìn dáng vẻ đáng thương của con gái, Trần Việt cúi đầu hôn cô bé một cái.
"Nhung Nhung dậy rồi." Tiểu Nhung Nhung giang hai tay ý muốn ba ôm.
"Ừ, ba ôm, Tiểu Nhung Nhung của ba đáng yêu quá." Trần Việt ôm lấy cô bé, cúi đầu hun chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Vậy chúng ta đi đánh răng rửa mặt nào."
Trần Việt không nỡ để bé con ngủ một mình trong phòng dành cho con nít, nên suốt ba năm qua anh đều ngủ cùng với con bé, một mình anh vừa làm ba vừa làm mẹ.
Mỗi sáng dỗ dành Tiểu Nhung Nhung thức dậy chính là khoảng thời gian vui sướng nhất trong ngày của anh, nghe cô bé gọi ba, nhìn cô bé làm nũng trong иgự¢ anh, trái tim lạnh như băng của anh cũng như được cô bé ủ cho ấm áp.
Trần Việt nâng mặt của Tiểu Nhung Nhung lên, nghiêm túc đánh răng cho cô bé, anh là đàn ông nhưng khi làm những hành động như vậy lại rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm nhóc con này bị đau.
Tiểu Nhung Nhung chớp mắt nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở của mình trong gương thì bật cười: "Nhung Nhung ngoan, ba ngoan."
"Dĩ nhiên, Nhung Nhung là con gái của ba, chắc chắn là rất ngoan." Mặc dù Tiểu Nhung Nhung nói chưa tròn vành rõ chữ, nhưng Trần Việt hiểu ý mà cô bé muốn biểu đạt.
Nhóc con là đang muốn nói rằng, Nhung Nhung và ba đều rất đẹp.
Còn bé như vậy mà đã rất tự luyến rồi.
Anh và Giang Nhung đều không phải là người tự luyến, không biết nhóc con này lại được di truyền từ ai nữa.
Nhớ đến Giang Nhung, Trần Việt bất giác nghĩ đến những chuyện mà cô có thể đã trải qua trong ba năm này.
Trái tim của Trần Việt tựa như lại bị ai đó Ϧóþ chặt, cơn đau thấu xương từ trong lòng dâng lên, tựa như muốn bao trùm lấy anh.
"Ba…" Tiểu Nhung Nhung giơ cánh tay nhỏ khẽ kéo bàn tay to lớn của ba, chớp chớp đôi mắt màu hổ phách.
Bị bàn tay mềm mại của cô bé lôi kéo, sự ấm áp của cô bé cứ thế truyền qua cho anh từng chút từng chút một, Trần Việt bỗng nhiên lập tức hồi phục lại tinh thần, ôm chặt Tiểu Nhung Nhung vào иgự¢.
"Ba, cười cười." Tiểu Nhung Nhung nhỏ tuổi nhưng tâm tư hết sức nhạy cảm, cô bé nhìn ra được lúc này hình như ba không vui.
"Có Nhung Nhung ba rất vui."
"Nhung Nhung muốn ba cười cười."
"Được, cười cười thì cười cười, vậy Nhung Nhung phải chia cho ba một nửa dâu tây, Nhung Nhung chịu không?"
"Nhung Nhung chịu." Tuy Nhung Nhung rất thích ăn dâu tây, nhưng ba quan trọng hơn so với dâu tây, chỉ cần ba vui vẻ, dĩ nhiên là cô bé chịu chia dâu tây cho ba.
"Ngoan quá! Vậy chúng ta đi ăn dâu tây nào." Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung xuống lầu.
Bởi vì nhóc con này đặc biệt thích ăn dâu tây, nên phòng bếp ngày nào cũng nghĩ ra cách dùng dâu tây làm thành các loại thức ăn ngon lành, dỗ công chúa nhỏ của bọn họ vui vẻ.
Khi bọn họ đi tới phòng ăn, trên bàn đã bày ra mứt dâu tây mà Tiểu Nhung Nhung thích ăn rồi.
Trần Việt đặt Tiểu Nhung Nhung vào cái ghế ăn dành cho bé rồi tự tay mặc yếm, đưa muỗng cho cô bé để cô bé tự xúc.
Tiểu Nhung Nhung cầm muỗng lên ăn hai miếng thật to rồi lại xúc một muỗng: "Ba ăn."
Trần Việt há miệng ăn, hài lòng gật đầu: "Ừ, đồ Nhung Nhung đút cho ba ăn ngon quá."
Nhung Nhung lại xúc một muỗng: "Em gái ăn."
Lúc ăn cơm, Tiểu Nhung Nhung vẫn không quên chăm sóc Miên Miên đã lớn lên cùng với cô bé.
"Gâu gâu gâu..." Miên Miên đang đứng trên một cái ghế khác sủa gâu gâu mấy tiếng để đáp lại sự quan tâm của Tiểu Nhung Nhung.
Trần Việt lấy giấy lau khóe miệng dính mứt dâu tây của Tiểu Nhung Nhung, nói: "Nhung Nhung tự ăn đi, em gái không thể ăn cái này, ăn vào sẽ đau bụng."
Nghe nói em gái ăn cái này vào sẽ đau bụng, Nhung Nhung liền ăn sạch mứt dâu trong muỗng rồi dịu dàng nói: "Nhung Nhung không muốn em gái bị đau bụng."
Trần Việt xoa xoa đầu của Nhung Nhung: "Ừ. Vậy Nhung Nhung mau ăn đi."
Nhiều lúc, Trần Việt có thể thấy được hình bóng của Giang Nhung qua Tiểu Nhung Nhung, nhất là đôi mắt to long lanh đó của Tiểu Nhung Nhung giống như được đúc ra từ một khuôn với Giang Nhung vậy.
"Nhung Nhung…"
Nghe thấy giọng phụ nữ dịu dàng, Tiểu Nhung Nhung vội vàng quay lại thì nhìn thì thấy cô út xinh đẹp, cô bé hưng phấn vẫy vẫy bàn tay bụ bẫm của mình: "Cô út, phù phù."
Trần Tiểu Bích tháo kính mát xuống đưa cho Chung Khôn đang đi theo bên cạnh cô rồi lập tức chạy tới ôm Tiểu Nhung Nhung lên xoay hai vòng: "Nhung Nhung có nhớ cô út không?"
Tiểu Nhung Nhung đưa tay ôm mặt của Trần Tiểu Bích, nghiêm túc nói: "Nhung Nhung nhớ cô út, nhớ cô út, phù phù."
"Phù phù…" Trần Tiểu Bích thổi hai cái về phía Tiểu Nhung Nhung rồi lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của cô bé: “Tiểu Nhung Nhung, cô út cảm thấy con càng ngày càng đẹp, càng lớn càng giống cô út."
Tiểu Nhung Nhung nói: "Nhung Nhung đẹp hơn cô út."
Trần Tiểu Bích bĩu môi, dáng vẻ dở khóc dở mếu: "Tiểu Nhung Nhung tại sao có thể đẹp hơn cô út chứ, cô út sẽ rất buồn."
Hiện tại Trần Tiểu Bích đã giành được giải thưởng lớn sau bộ phim đó, với kĩ năng diễn xuất của mình, nếu ai không quen biết cô ấy thì sẽ thật sự nghĩ rằng cô đang muốn tranh giành với một đứa bé.
"Cô út đừng khóc, cô và Nhung Nhung đều đẹp như nhau." Chỉ cần là người đối xử tốt với mình, Tiểu Nhung Nhung đều không nỡ khiến cho bọn họ đau lòng.
Trần Tiểu Bích bật cười, lại xoa xoa gương mặt nhỏ bé bầu bĩnh của Tiểu Nhung Nhung: "Không, Tiểu Nhung Nhung nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, cô út còn kém xa con."
Ba mẹ của Tiểu Nhung Nhung đều đẹp như vậy, Tiểu Nhung Nhung đồng thời được thừa hưởng gen tốt của cả hai người, làm sao có thể không đẹp đây.
"Cô út, nhéo má là một triệu rưỡi, đưa tiền tiền." Tiểu Nhung Nhung bỗng nhiên nghiêm trang nói.
"Một triệu rưỡi làm sao đủ, ít nhất cũng phải một trăm năm chục triệu, sau này ba con mà nựng má con một lần thì con phải đòi ba con một trăm năm chục triệu biết chưa." Trần Tiểu Bích nói.
"Một trăm năm chục triệu..." Tiểu Nhung Nhung tỏ vẻ rất nhức đầu, một triệu rưỡi là một triệu rưỡi, một trăm năm chục triệu cũng là một triệu rưỡi, chẳng lẽ còn có chỗ nào khác nhau sao?
"Sao em lại đến đây?" Ăn no xong, đặt đũa xuống, Trần Việt lịch sự lau miệng rồi mới hỏi.
"Quay phim xong rồi nên em qua đây chăm sóc công chúa nhỏ nhà chúng ta." Trần Tiểu Bích nói.
Ba năm trước, sau khi Giang Nhung xảy ra chuyện, Trần Việt đối xử với ai cũng lạnh lùng băng giá ngoại trừ Tiểu Nhung Nhung.
Trước mặt người nhà, anh ấy cũng ít nói hơn trước, càng ngày càng xa cách với họ, càng ngày càng giống thần tiên không ăn thức ăn của người trần nữa.
Người lớn trong nhà họ Trần đều đang ở Mỹ, Trần Tiểu Bích sau khi tốt nghiệp thì mỗi năm đều quay phim trong nước nên mới thường xuyên đến Nặc Viên, do đó mà mối quan hệ với Tiểu Nhung Nhung cũng gần gũi hơn.
"Ba, Nhung Nhung chơi cùng cô út." Trần Tiểu Bích chơi với Tiểu Nhung Nhung như thể mình cũng là một đứa con nít vậy nên dĩ nhiên là Tiểu Nhung Nhung cũng thích cô út.
Trần Việt đi qua hôn nhẹ lên mặt của Tiểu Nhung Nhung: "Nhung Nhung ở nhà chơi với cô út. Ba đi làm, khi nào nhớ ba thì gọi điện thoại cho ba."
"Ba, tạm biệt!"
"Tạm biệt Tiểu Nhung Nhung!"