Chương 154: Luôn thấy mệt rã rời

Tác giả: Mộc Thất Thất

Thời gian nửa tháng phảng phất trôi qua trong thoáng chốc.
Những ngày gần đây, nhiệt độ không khí Giang Bắc đã tăng trở lại, mỗi ngày mặt trời đều chói chang, khiến lòng người vui vẻ không nói thành lời.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mẹ Trần liền lôi kéo Giang Nhung và Trần Tiểu Bích cùng bà ngồi trong vườn phơi nắng, tâm sự.
Mẹ Trần vỗ vỗ tay Giang Nhung nói: "Nhung Nhung, ngày mai chúng ta phải về Mỹ. Sau này chỉ còn con và Minh Chí ở Giang Bắc thôi, các con nhất định phải an ổn mà sống với nhau đấy.”
"Mẹ à, những lời này hẳn là nói với anh trai con. Nếu hai người bọn họ cãi nhau, chắc chắn là do anh trai như khúc gỗ kia không biết dỗ dành chị dâu mới vậy." Trần Tiểu Bích líu ríu ςướק lời líu lo.
"Mẹ cũng muốn nói với nó, nhưng con nhìn xem có thời gian để dạy bảo gì đâu. Vừa qua mùng bảy đầu năm là nó liền bận bịu công việc, mỗi ngày đi sớm về trễ, ngay cả bóng nó mẹ còn không thấy, làm gì có dịp mà nói với nó chứ.” Nói về con mình, Mẹ Trần đầy bụng bực tức.
Bà ấy luôn hiểu, con bà là một người cuồng công việc, quanh năm suốt tháng cũng chỉ biết bận rộn chỉ có công việc với công việc, bây giờ cưới vợ rồi, cũng không thay đổi chút nào.
Thế nhưng bà hiểu, những chuyện này không trách được Trần Việt, nguyên nhân chân chính là do bà, nếu không phải cơ thế bà yếu đuối, ba Trần cũng sẽ không đem tất cả công việc giao cho Trần Việt sớm như vậy.
"Vậy mẹ cũng không thể cho Chị dâu tạo áp lực đúng không." Trần Tiểu Bích bĩu môi, nhìn về phía Giang Nhung vẫn đang cúi thấp đầu không lên tiếng: "Chị dâu, đúng không chị."
"Hả? việc gì?" Giang Nhung mơ mơ màng màng hỏi lại.
"Chị dâu, có phải anh trai đã chọc chị không vui đúng không?” Nhìn bộ dáng Giang Nhung không yên lòng, theo trực giác Trần Tiểu Bích liền cho là do anh trai đầu gỗ của cô gây ra.
"Bọn chị vẫn tốt mà." Giang Nhung không có sức lực mà đáp.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, mấy ngày gần đây luôn thấy mệt rã rời.
Buổi sáng Trần Việt đi làm đã lâu, cô mới rời giường được, ban đêm anh chưa về, cô đã sớm ngủ rồi, thế nhưng mỗi ngày ngủ nhiều như vậy, còn thấy buồn ngủ.
"Nhung Nhung, có phải con thấy không thoải mái hay không? Là Minh Chí chọc con không vui?” Mẹ Trần cũng chú ý tới việc Giang Nhung khác thường.
"con không thấy không thoải mái ở đây cả." Giang Nhung nói, nhưng liền nhìn thấy ánh mắt không tin của Mẹ Trần, vì không để Mẹ Trần lo lắng, cô lại bổ sung, "Có thể là tối qua ngủ không ngon, hôm nay hơi mệt rã rời."
Cô nói như vậy hoàn toàn là không muốn để cho Mẹ Trần lo lắng, nhưng lời này lọt vào tai Mẹ Trần và Trần Tiểu Bích, hoàn toàn là có ý khác.
Mẹ Trần cười cười, ôn nhu nói: "Đã mệt nhọc, vậy về phòng đi ngủ, ngủ đủ mới được."
Đôi mắt buồn ngủ của Giang Nhung cũng sắp không mở ra được, cũng không chú ý đến tầng ý nghĩa khác trong lời Mẹ Trần, vội gật gật đầu: "Vậy con về nghỉ trước ạ."
Thật sự là cô đã quá buồn ngủ, Giang Nhung cũng không muốn chống đỡ nữa, phải ngủ đủ mới có tinh thần cùng Mẹ Trần và Trần Tiểu Bích nói chuyện phiếm.
Đã gần một tháng thời gian ở chung, Giang Nhung sâu sắc cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ của người nhà họ Trần với cô.
Nhất là Mẹ Trần, cô như mẹ của cô, luôn luôn cười dịu dàng với cô, dịu dàng đến mực khiến cô chỉ muốn nhào vào lòng bà làm nũng.
Một cô con dâu có thể gặp được mẹ chồng như thế này, sợ là phải tu mấy được mới có phúc như vậy.
Tin tức Cù Thị bị tra xét và mấy tên lãnh đạo cấp cao bị bắt giữ nhanh chóng truyền khắp đông tây nam bắc, trang nhất các trang web lớn đều là tin này.
Trong cái tết này, Giang Nhung hoàn toàn không có tâm tư gì để để ý tới nhà họ Cù và Nhà họ Giang, tự nhiên cũng không chú ý đến tin tức của bọn họ.
Có điều tin này quá mực rầm rộ, Giang Nhung vừa về phòng, trên điện thoại liền nháy lên tin Cù Thị bị điều tra.
Vừa thấy tin tức này, trong lòng Giang Nhung không nói ra được là tâm tình gì, trả thù xong cũng không có sự hả hê như trong dự đoán.
Cuộc sống chính là có lúc vô định như thế, trong vài phút có thể đem một người đẩy lên đỉnh cao nhất, lại qua vài phút lại có thể ném người đến đáy thấp nhất.
Nhớ ngày đó, Cù Thị phong quang đến bực nào.
Cậu chủ Cù Mạnh Chiến Nhà họ Cù vĩ đại khiến người ta không thể không chú ý đến bậc nào, mà giờ còn không phải phải nhận kết cục không nhà để về này.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy vặn ngã Cù Thị, chắc hẳn Ngài Hứa kia so với nàng tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều. Nhân vật như vậy, về sau cô nên cách xa một chút, đừng cùng anh ta có thêm liên hệ gì thì hơn.
Con Giang Chính Thiên, nghe nói là đã chạy, sao có thể để một tên không bằng cầm thú như vậy chạy mất?
Cô đang nghĩ ngợi thì Trần Việt gọi điện đến.
Giang Nhung ấn nghe liền nghe được giọng nói thu hút của Trần Việt truyền đến: "Em đang làm gì?"
"Đang nhớ anh." Giang Nhung cười nói.
Quả nhiên vừa nghe đáp án này, người đàn ông đầu bên kia điện thoại trầm mặc.
Cô nói thêm: "anh không muốn em nhớ đến anh sao?”
Trần Việt: "Không phải."
Giang Nhung: "Vậy thì sao?"
Trần Việt: "..."
Giang Nhung: "Được rồi, anh không muốn thì thôi. Em đang chuẩn bị đi ngủ, không nói chuyện với anh nữa.”
Kỳ thật cô rất muốn cùng anh tâm sự, rất muốn nghe giọng nói của anh, nhưng cơn buồn ngủ thật quá đáng ghét.
Trần Việt: "Giang Nhung..."
"Em không giận gì anh." Nghe giọng bất đắc dĩ của anh, Giang Nhung không thể nhịn được cười lên, nói thêm: “Người lớn trong nhà phải về Mỹ vào ngày mai rồi, em có cần phải chuẩn bị gì không?”
Trần Việt: "Không cần."
Giang Nhung thở dài một tiếng: "Mọi người ở cùng nhau gần một tháng trời, giờ bọn họ phải đi, đột nhiên em cảm thấy trong lòng trống rỗng, không nỡ."
"em còn có anh."
"anh là anh, bọn họ là bọn họ, có khác mà."
"khác chỗ nào?"
Giang Nhung gối đầu lên chiếc gối rồi nhẹ giọng nói: "Bởi vì anh là chồng em, đối với em là độc nhất vô nhị, chắc chắn là phải khác rồi.”
"Ừm. anh biết rồi."
Anh lại trả lời một cách ngắn gọn mà vô sỉ như thế, nếu anh ở bên cô, Giang Nhung nhất định sẽ bổ nhào qua, hung hăng cắn anh một cái.
"Vậy em tắt máy đây." Không chờ anh trả lời, cô đã cúp mắt, vùi vào trong chăn, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ thì lại vang lên tiếng chuồng điện thoại.
Giang Nhung tiện tay lướt qua nghe: "Còn có chuyện gì?"
"Nhung Nhung, tin Cù Thị sụp đổ cậu thấy chưa, thật là hả hê mà.” Giọng Lương Thu Ngân từ trong điện thoại truyền đến.
"Ai——" Giang Nhung không có sức lực mà lên tiếng.
"Cù Thị sụp đổ là chuyện tốt, sao nghe giọng cậu lại hình như hơi khổ sở vậy?" Lương Thu Ngân bất mãn nói.
"Tớ vừa muốn đi ngủ, liền bị cậu đánh thức, mình đã không mắng cậu thì thôi, còn nói mình phải vui vẻ gì gì?” Lúc muốn ngủ thì luôn bị quấy rầy, Giang Nhung cũng thấy hơi giận.
"Được rồi được rồi, là do tớ gọi điện thoại không đúng lúc. có điều cậu nói đi, chừng nào thì có thể đi làm?"
"Chiều mai đi." Ngày mai tiễn người nhà họ Trần xong thì đi làm, cả ngày có chuyện để lại thì có lẽ cũng không thấy buồn ngủ như bây giờ nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc