Chương 141: Lên đường đi đón ông cụ trần

Tác giả: Mộc Thất Thất

Trong nhà họ Trần không chỉ có một mình Trần Việt làm việc và nghỉ ngơi đặc biệt có quy củ, người lớn nhà họ Trần cũng như vậy.
Khi Giang Nhung thu dọn xong lại đi cùng Trần Việt xuống tầng, ba Trần và mẹ Trần đã sớm ở trong phòng khách. Bọn họ ngồi bên nhau dường như đang nói về chuyện gì đó.
Nghe có vẻ như ba Trần làm mẹ Trần giận, mẹ Trần hờn dỗi còn ba Trần đang nghĩ cách dỗ bà.
Hai người già bọn họ đã có con lớn như vậy nhưng vẫn yêu thương nhau như thuở ban đầu. Trong ánh mắt hai người nhìn nhau vẫn là tình yêu nồng cháy đối với đối phương.
Thấy bọn họ, Giang Nhung không nhịn được mà ngẩng đầu liếc nhìn Trần Việt bên cạnh. Liệu cô và anh có thể giống như ba Trần và mẹ Trần không?
Hai người nắm tay nhau trải qua mưa gió, đi qua suốt mấy chục năm nhưng đối phương vẫn là người quan trọng nhất trong lòng người kia, không ai có thể thay thế được.
"Các con dậy rồi à?" Mẹ Trần đột nhiên nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên người Giang Nhung mỉm cười nói: “Giang Nhung, tối hôm qua con ngủ có ngon không?"
Mẹ Trần vốn chỉ thuận miệng hỏi nhưng Giang Nhung "có tật giật mình" lập tức đỏ mặt, cũng không biết nên trả lời bà thế nào.
Lúc này mẹ Trần mới phát hiện ra vấn đề của mình hình như không mấy thích hợp, sau đó liền nói sang chuyện khác: "Thím Lưu, làm phiền thím chuẩn bị bữa sáng."
"Vâng, bà chủ." Thím Lưu trả lời rồi xoay người định đi qua nhà ăn, nhưng bà ấy lại nghĩ đến một việc: “Bà chủ, có cần đi gọi cô chủ dậy không?"
"Thôi cứ để cho con heo lười nhỏ đó ngủ thêm một lát nữa đi. Nhưng thím nhớ giữ nóng thức ăn cho con bé, chờ nó dậy là có thể ăn luôn." Mỗi khi nhắc tới Trần Tiểu Bích, trong mắt mẹ Trần không giấu được vẻ nuông chiều.
Sức khỏe của mẹ Trần vẫn không tốt. Năm đó khi bà sinh Trần Việt đã khó sinh, suýt nữa thì ૮ɦếƭ, bà đã phải dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng.
Ba Trần luôn ở bên cạnh bà làm sao không vậy chứ!
Khi Trần Việt sinh ra, mẹ Trần nằm ở trên giường bệnh rất lâu mới khỏe lên được.
Sau đó, ba Trần dứt khoát đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, không muốn thấy vợ phải chịu ђàภђ ђạ cực khổ vì ông nữa.
Nhà họ Trần vốn đã hiếm người, ba Trần làm như vậy đã khiến rất nhiều người cảm thấy không thể hiểu nổi. Mẹ Trần cũng vì vậy mà đã áy náy rất lâu.
Mãi đến khi Trần Tiểu Bích xuất hiện, vợ chồng bọn họ thấy cô bé xinh xắn mập mạp này liền gần như đồng thời quyết định muốn nhận nuôi cô.
Trần Tiểu Bích đến giống như rót thêm máu mới vào nhà họ Trần, tất cả mọi người đều yêu thương cô như bảo bối vậy.
Cho dù tất cả mọi người biết Trần Tiểu Bích không phải là con ruột của nhà họ Trần, nhưng từ trước đến nay không có người nào dám nói linh tinh một câu nào.
Đó là bảo bối được người nhà họ Trần yêu thương, nâng ở trong lòng bàn tay, ai dám nói sai điều gì thì chính là không nghĩ tốt xấu rồi.
"Nhung..." Mẹ Trần mặc kệ ba Trần, đổi sang nắm tay Giang Nhung dịu dàng nói: “Con gả vào nhà họ Trần thì chính là một thành viên trong nhà họ Trần. Về sau con cũng nên thoải mái như Tiểu Bích vậy, muốn ngủ tới khi nào dậy cũng được."
"Mẹ, con gái của mẹ đã là một con heo lười, lẽ nào mẹ còn muốn biến con dâu mình thành một con heo lười khác sao?" Giọng nói trong trẻo của Trần Tiểu Bích đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tóc cô ấy rối bời, trên người mặc một chiếc áo ngủ màu hồng có in hình hoạt hình. Cứ tùy tiện xuất hiện ở trước mặt người nhà như vậy đấy.
Ở nhà họ Trần cũng chỉ có cô ấy có thể mặc áo ngủ chạy loạn khắp nhà mà không có ai nói gì cả.
Trần Việt hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "En quay về thay quần áo rồi xuống ăn sáng."
"Anh, anh đã cưới vợ rồi còn quản em nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa, em sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, chỉ cần chồng em không chê em là được rồi." Có ba mẹ ở đây, dáng vẻ của Trần Tiểu Bích rất kiêu căng.
Trần Việt còn muốn nói nhưng Giang Nhung đã kéo nhẹ anh một cái, ra hiệu cho anh đừng nói nữa.
Mỗi người trong nhà đều giữ quá nhiều quy củ nhàm chán, cũng bởi vì Tiểu Bích hoạt bát nghịch ngợm mới làm cho gia đình lớn nhà họ Trần có sức sống, không phải sao?
"Chị dâu, cám ơn chị. Em nói cho chị biết nhé, về sau em sẽ ở cùng phe với chị, nếu như anh ấy dám bắt nạt chị, em cũng sẽ giúp chị." Trần Tiểu Bích còn nói thêm.
Giang Nhung mỉm cười: "Tiểu Bích, vậy chị phải cám ơn em trước rồi."
"Tiểu Bích, sau khi ăn xong, ba và anh con phải đi ra sân bay đón ông nội con. Con chịu trách nhiệm đi dạo cùng mẹ con và chị dâu đấy." Ba Trần vẫn im lặng chợt mở miệng nói chuyện.
Trần Tiểu Bích vội vàng đi tới trong lòng ba Trần làm nũng: "Cho dù con cũng rất muốn sớm gặp được ông nội, nhưng có hai người đi đón ông nội là được rồi. Con sẽ ở nhà chịu trách nhiệm chăm sóc cho mẹ và chị dâu."
"Vẫn là Tiểu Bích nhà chúng ta hiểu chuyện." Ba Trần dịu dàng xoa đầu Trần Tiểu Bích: “Vậy con nhanh đi thay quần áo đi. Cả nhà sẽ chờ con xuống cùng ăn sáng."
"Tuân lệnh ngài Trần!" Trần Tiểu Bích làm lễ chào rồi hoạt bát chạy lên tầng thay quần áo.
Giang Nhung không khỏi hâm mộ khi thấy người nhà họ Trần sống hòa thuận, hi vọng mình có thể nhanh chóng hòa nhập vào gia đình ấm áp này.
Sau khi ăn sáng xong, ba Trần và Trần Việt đi tới sân bay đón ông cụ Trần. Lúc này Giang Nhung mới nghĩ đến tối hôm qua mình bị Trần Việt làm ầm ĩ một trận nên quên mất chuyện nên tặng quà gì cho ba Trần và Trần Tiểu Bích.
Cô lại không tiện hỏi thẳng Tiểu Bích xem cô ấy thích gì, làm vậy có vẻ không mấy chân thành.
Cô đang suy nghĩ thì nhận được tin nhắn do Trần Việt gửi đến: Em vào phòng xem. Trên bàn trà trong phòng khách đấy.
Cô cũng không biết Trần Việt muốn cô xem gì nên vẫn ngoan ngoãn lên tầng. Vừa mở cửa phòng, cô đã nhìn thấy có hai hộp quà đặt ở trên bàn trà.
Giang Nhung đến gần nhìn. Một hộp quà là một bộ dụng cụ pha trà, một hộp quà khác là một quyển sách bàn luận về sự rèn luyện của bản thân diễn viên.
Giang Nhung thấy hai món quà này liền hiểu ra. Ba Trần ngoại trừ thích du lịch chắc chắn còn có sở thích khác. Cô cứ suy nghĩ về phương diện kia mà quên còn có thể thực hiện được theo con đường khác.
Về phần Tiểu Bích, cô ấy thích đóng phim nên món quà tốt nhất để tặng cho cô ấy là thứ có liên quan tới việc đóng phim.
Cho dù cô ấy không thiếu gì cả, nhưng có thể nhận được món quà như vậy đã thể hiện cô ủng hộ sở thích của cô ấy, cũng là một sự tán thành đối với công việc của cô ấy.
Chỉ từ việc chọn món quà đã thấy được Giang Nhung biết quá ít về người nhà họ Trần, về sau cô vẫn phải cố gắng hơn nữa mới được.
"Chị dâu, mẹ muốn đi dạo trong vườn hoa, chị có muốn đi cùng không?" Trần Tiểu Bích thò nửa cái đầu qua cửa phòng, cười hì hì hỏi.
"Được." Giang Nhung xoay người đi theo Trần Tiểu Bích ra ngoài.
Vườn hoa nằm ở phía sau biệt thự, nó có diện tích không lớn nhưng trồng rất nhiều loại hoa hiếm thường rất khó có thể nhìn thấy được.
Đi dạo một lúc, mẹ Trần mệt mỏi nên mấy người ngồi ở trong đình trò truyện.
"Tiểu Bích, con đi lấy cái áo khoác qua cho mẹ đi." Mẹ Trần sai Trần Tiểu Bích đi, tất nhiên là có chuyện muốn nói riêng với Giang Nhung.
Trần Tiểu Bích rất được người nhà họ Trần yêu thích không chỉ bởi vì cô ấy hoạt bát đáng yêu, khi cần thiết thì cô ấy cũng đặc biệt hiểu chuyện.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc