Tình cảnh này đối với Giang Hân đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Mẹ cô ta những năm nay cũng đã bị cha bạo lực gia đình một cách tàn nhẫn, mà cô ta cũng luôn đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn, như đang xem một vở hài kịch, trước nay chưa bao giờ nghĩ đến giúp đỡ mẹ.
Cô ta tuyệt đối không ngờ nhanh như vậy, nhanh đến nỗi cô chẳng kịp có chuẩn bị, báo ứng ấy đã rơi vào cô.
Ha ha ——
Giang Hân thật muốn lớn tiếng khóc lên, lại muốn cười to lên, cười sự vô tri của bản thân, cười sự vô dụng của bản thân, cười bản thân lúc đầu tại sao bản thân không giúp đỡ mẹ.
Nếu lúc đó cô ta làm chút gì đó, có phải là sẽ không có ngày hôm nay không?
Cô ta lúc này, cuối cùng cảm nhận được những sự thống khổ của mẹ năm đó trải qua.
Rõ ràng trước mắt có người có thể giúp mình, nhưng có kêu rách cổ họng cũng không nhận được hồi đáp.
Trước khi có chuyện của Trần Việt, Giang Hân cảm thấy cha đối với cô ta vẫn có tình thương, không quá nhiều, nhưng vẫn là có chút chút.
Cha luôn đánh đập mẹ, nhưng chưa hề nặng lời một câu với cô ta bao giờ, mỗi lần đều mặt cười đón chào với cô.
Cô ta cho rằng, cô ta luôn thật sự cho rằng, trong lòng cha, cô khác với Giang Nhung và mẹ.
Ngay giờ phút này, cô ta mới đau thương nhận ra, cô ta trong mắt cha có lẽ còn không bằng con hoang Giang Nhung.
Tại sao đứa con hoang Giang Nhung có thể sống tốt như thế?
Tại sao cô ta có thể nhận được sự yêu thương của một người đàn ông xuất sắc như Trần Việt.
Tại sao ông trời đem hết những cái tốt đẹp cho Giang Nhung, nhưng ngay cả chút dư thừa cũng không bằng lòng cho cô?
Tại sao Giang Nhung có thể thoát khỏi số mệnh bị cha lợi dụng?
Tại sao Giang Nhung có thể, mà Giang Hân cô thì không?
Cô hận!
Giang Chính Thiên đứng ở cửa, mặt không cảm xúc nhìn Cù Mạnh Chiến đánh Giang Hân, tựa như người kia chẳng phải là con gái ông ta, chỉ là một người lạ chẳng liên quan.
Trong mắt ông ta không một tia tình cảm, ngoại trừ lạnh lùng thì cũng chỉ là lạnh lùng.
Có lẽ không là lạnh lùng, mà là trong mắt ông ta chỉ nhìn thấy tiền tài và quyền lực, cái chữ tình thân đối với ông mà nói, từ trước đến nay chưa từng tồn tại.
Đứng nhìn một lúc, ông ta quay người đi khỏi.
Nhìn bóng lưng rời đi của ông ta, trái tim tan nát của Giang Hân giống như sát muối, rất đau rất đau, đau đến cô ta ra cho rằng mình sắp ૮ɦếƭ luôn rồi.
Đang nghĩ, Cù Mạnh Chiến lại tát một cái.
Anh ta cay nghiệt trừng cô, dáng vẻ như hận không thể nuốt chửng cô ta, cứ như Cù thị rơi vào tình cảnh này, toàn bộ đều do cô ta gây ra.
“Cù Mạnh Chiến, bản thân anh vô dụng, lại còn trút giận lên phụ nữ, rốt cuộc anh có còn là đàn ông không?” Bị Cù Mạnh Chiến kiềm chế, Giang Hân không động đậy được, cũng chỉ có thể công kích đối phương bằng ngôn ngữ.
“Tôi là đàn ông hay không, đ** cô nhiều lần như thế, chẳng lẽ cô vẫn không rõ bản thiếu gia có phải là đàn ông không à?” Cù Mạnh Chiến nói những lời khó nghe, cúi đầu cắn một miếng lên cổ Giang Hân, “Giờ còn nói như lời này, chẳng lẽ muốn bản thiếu gia “làm” cô?”
“Cù Mạnh Chiến, anh buông tay...” Giang Hân điên loạn quát.
Rốt cuộc cô ta đã làm sai cái gì?
Tại sao lại bị hai người đàn ông mà cô ta cho là thân thiết nhất đánh đập?
“Buông tay? Bản thiếu gia mà buông tay, làm thế nào mà cho cô sướng được.” Cù Mạnh Chiến vừa nói vừa cởi dây thắt lưng, “Bản thiếu gia thương xót cô một lần, cho cô nếm thử mùi vị đàn ông?”
“Cù Mạnh Chiến, anh yêu Giang Nhung không?” Giang Hân cũng không biết tại sao bản thân lại nhắc đến Giang Nhung vào lúc này, có thể là chỗ sâu trong lòng muốn hỏi, nên hỏi ra.
Nghe thấy cái tên Giang Nhung, động tác tay Cù Mạnh Chiến ૮ưỡɳɠ éρ dừng lại.
Anh ta yêu Giang Nhung không?
Đáp án cực kỳ khẳng định.
Tất nhiên là yêu.
Anh ta đã từng hận không thể đem Giang Nhung nâng niu trong tay yêu thương, hy vọng cả đời có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô.
Nhưng, lúc đầu vì bản thân đi sai một bước, liền đánh mất cơ hội tiếp tục yêu cô.
Giang Hân ôm lấy bụng bị đá đau, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu hôm nay đổi lại là Giang Nhung đi quyến rũ Trần Việt thất bại, vậy anh sẽ đối với cô ta như thế nào không?”
Sẽ không!
Nếu là Giang Nhung luôn luôn ở bên anh ta, hai người bọn họ sẽ vẫn luôn cứ thế yêu thương nhau, anh ta làm sao nỡ tặng Giang Nhung cho người đàn ông khác.
Như vậy không nỡ tặng cho người đàn ông khác, thì lại làm sao sẽ nỡ mạnh tay đánh Giang Nhung.
“Tại sao?”
Giang Hân vẫn luôn mãi không hiểu, tại sao người luôn trả giá đều là cô ta, Cù Mạnh Chiến lại không nhìn thấy, cố tình trong mắt anh ta chỉ thấy Giang Nhung, người không cho anh ta bất kì cơ hội nào.
“Tại sao?” Cù Mạnh Chiến lặp lại.
Vấn đề này anh ta nghĩ rất lâu, cuối cùng cho ra đáp án, có lẽ chỉ có một lý do, một người con gái có tự trọng hiển nhiên sẽ nhận được sự tôn trọng và yêu quý của người khác.
Vì thế mỗi lần khi anh ta muốn ép buộc Giang Nhung làm việc gì, thật ra có chút lo lắng và sợ hãi. Bởi vì người con gái như thế, sẽ làm ra điều gì, là thứ mà anh ta mãi mãi cũng không thể tưởng tượng ra.
Anh ta nói: “Bởi cô ấy yêu bản thân.”
Cô ấy yêu bản thân?
Giang Hân nghĩ không rõ vấn đề này, lại có ai mà không yêu bản thân, cô ta cũng yêu bản thân mình, nhưng tại sao Cù Mạnh Chiến mãi mãi không nhìn thấy cô ta?
“Cô ngay cả cái này cũng không hiểu, vậy cô so sao được với cô ấy.”
Cù Mạnh Chiến thả cô ta ra, sửa sang lại quần áo, từ trên nhìn xuống cô ta.
Giang Hân nằm trên giường, chảy nước mắt, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến câu Cù Mạnh Chiến vừa nói, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
Cù Mạnh Chiến không chỉ không yêu cô ta, mà căn bản là coi thường cô ta.
Trong mắt Cù Mạnh Chiến, Giang Hân cô chỉ là đồ gái ti tiện, chẳng khác gì nhau, nói không chừng lại còn không bằng, vì những phục vụ của cô cho anh ta, là miễn phí.
Những chuyện này, cô ta sớm nên hiểu ra, nhưng nghĩ đến giờ mới biết, đã quá muộn rồi, muộn đến bản thân không biết có nên sống tiếp không.
“Đừng giả ૮ɦếƭ nữa, đi rửa mặt chải đầu gọn gàng chút, chốc cùng tôi đi gặp hai sếp, nếu cô “hầu hạ” họ thoải mái, bản thiếu gia sẽ không thiếu chỗ tốt cho cô.”
Giang Hân đang nghĩ đến mất hồn, bên tai lại truyền đến tiếng nói lạnh lùng vô tình của Cù Mạnh Chiến.
Cô ta bỗng trợn trừng mắt, dùng sức cắn môi: “Cù Mạnh Chiến, anh đừng hòng ép tôi đi làm mấy chuyện dơ bẩn đó.”
“Bản thiếu gia mới lười ép cô, tự nhiên sẽ có người đến ép cô.” Bỏ lại lời này, Cù Mạnh Chiến cười lạnh một tiếng, xoay người đi.
Đối với thủ đoạn của Cù Mạnh Chiến và cha mình, Giang Hân luôn rất rõ ràng, cô ta cũng tận mắt nhìn thấy rất nhiều những cảnh tưởng khó coi.
Nhưng mà, cô dù sao cũng không ngờ, những thủ đoạn dơ bẩn ấy, bọn họ sẽ lấy ra dùng trên người cô.
Leo Trần chướng mắt cô ta, vì vậy cô ta chẳng có giá trị lợi dụng cao. Nhưng bọn họ lại thấy rằng cô cái gì cũng không làm thì lãng phí tài nguyên, vì thế tính tặng cô đi lấy lòng người khác.
Đúng với ước nguyện ban đầu của họ,vật dùng đúng chỗ.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện