Sáng sớm, Lạc Kì ở tỉnh dậy trong nắng sớm chiếu vào phòng, nhẹ nhàng bước xuống giường, anh đi thu xếp bữa sáng. Lúc Tề Phàm rời giường, sớm có cháo nóng, sữa, bánh mì, trứng rán đủ loại kiểu dáng đặt trên bàn.
Nếm qua một chút, Lạc Kì đã vào thư phòng làm việc, Tề Phàm tìm quyển sách ngồi bên cạnh lật xem.
Trong tay Tề Phàm luôn luôn là đồ ăn vặt dinh dưỡng tinh tế, giúp cô bổ sung thân thể yếu đuối.
Hơn mười giờ một tí, Lạc Kì đã bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Mấy thứ rau xào, cá thịt, đậu phụ, anh chẳng những muốn thỉnh giáo mấy chuyên gia dinh dưỡng cho cô thực đơn thích hợp, còn muốn kiếm biện pháp ép hết đống đồ đó vào miệng cô.
Buổi chiều, Lạc Kì mang Tề Phàm bị bịt kín từ đầu đến chân tới công viên tản bộ phơi nắng.
Tề Phàm ngay từ đầu giận dỗi không chịu, anh hiểu ý, vừa đấm vừa xoa, phải mất một màn võ mồm tốn lắm sức lắm mới làm cô gật đầu.
Đi được một lát, cô kêu mệt, hai người an vị trên chiếc ghế dài công viên, nhìn người qua đường đi lại, yên lặng thanh bình.
Giống tất cả những đôi tình nhân yêu cuồng nhiệt, cô tựa vào đầu vai anh, anh giúp cô làm ấm tay.
Trước khi ngủ, anh vừa bế vừa ôm cô, cô mới có thể tin tưởng, rồi ngủ bên người anh.
Mặc kệ cô đang ngủ nghe không thấy, anh vẫn nhắm mắt nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Bảo bối, yêu em lắm! Ngủ ngon.”
====
Hai vị Lạc gia biết Tề Phàm lại có bầu, cao hứng cười toe toét, muốn tự mình đi tới Tề gia đón Tề Phàm trở về.
Mắt thấy sắp mừng năm mới, mọi người tụ tập lại cùng một chỗ, đẵng nhẽ phải vui vẻ, thì Lạc Kì lại có chút buồn bực.
Bởi vì sau khi chuyển đến với cô, cô ngày nào cũng chỉ cùng Thiên Ân ở một chỗ, cùng nhau xem phim hoạt hình Thiên Ân thích, cùng nhau học chữ, cùng nhau học bảng cửu chương.
Anh ngồi ở một bên, nhìn thấy hai người con một quả mẹ một quả đang ăn nho, từng miếng từng miếng món điểm tâm ngọt, anh hâm mộ lại ghen tị Thiên Ân có thể thân cận với cô.
Cũng may Thiên Ân còn nhớ rõ người ba này, lúc còn nhỏ ở với con, anh đã có thể hiểu rõ tính của con, cô cũng chỉ biết chăm sóc Thiên Ân, hại anh đành phải cầm lấy tay cô lấy quả nho tự bỏ vào miệng mình.
Khó trách Thiên Ân ăn vui vẻ như vậy, hóa ra trái nho khi được tay cô cầm qua sẽ trở nên ngọt như vậy!
====
Ba tháng sau, Trác Thất sinh, là con trai, Lục Kiêu mỗi lần kể lại đều rất hưng phấn.
Lạc Kì mỗi lần đưa cô đi khám thai đều hỏi Cổ Nguyệt Lan, sao không thể nhìn ra là con gái.
“Như vậy thì có sao? Gái hay trai thì có gì khác nhau!”
Cổ Nguyệt Lan mặc dù không nhìn anh, nhưng vẫn nhận ra được anh thật sự quan tâm, bà cũng vui vẻ thấy một đôi oan gia đã có thể tu thành chính quả.
“Gái hay trai con đều thích, cũng đều thương như nhau, nhưng mà đã có Thiên Ân rồi, con rất hy vọng đây là bé gái.”
Lạc Kì thái độ kính cẩn ăn ngay nói thật, anh thật sự thực hy vọng là con gái, anh chỉ là thật sự không muốn thêm nhiều”tình địch” !
“Chuyện này cũng là một loại duyên phận , con ra ngoài trước giúp Phàm Phàm lấy thuốc đi.”
Lạc Kì đi ra ngoài, Tề Phàm lại tiến đến lấy lòng bà cười.
“Dì Nguyệt Lan, rốt cuộc có nhìn thấy không? Trai hay gái ạ?”
“Con muốn là gì?”
Cổ Nguyệt Lan không cần đoán cũng biết đáp án của cô, cái Lạc Kì chờ mong đó cũng là Tề Phàm chờ mong.
“Vốn cái gì cũng được, nhưng giờ muốn con gái.”
Biết dì Nguyệt Lan cố ý trêu chọc mình , cô cũng không cần giấu.
“Bây giờ còn chưa nhìn rõ, dì vừa mới nói đấy, phải xem duyên phận .”
“Đúng rồi dì Nguyệt Lan, sau thai này con muốn phẫu thuật.”
“Vì sao?”
“Con và Lạc Kì đã có hai đứa, nếu nhiều hơn con sợ không chăm sóc nổi. Hơn nữa lần trước bất đắc dĩ phải bỏ đứa nhỏ, loại đau lòng này đời này con không bao giờ … muốn thấy lần thứ hai .”
“Chỉ là Phàm Phàm à, con còn trẻ như vậy, huống hồ Lạc Kì nó. . . . . .”
“Dì Nguyệt Lan, dì không cần nhiều lời, con hiểu mà. Nhưng mà nếu ba của đứa nhỏ không phải Lạc Kì, con càng không thể nhận.”
“Ai, con này thật là hết hy vọng rồi, không biết giống ai!”
“Không phải giống dì sao!”
Tề Phàm làm nũng trong lòng Cổ Nguyệt Lan, hạnh phúc mỉm cười.
Lạc Kì dùng sức nắm chặt núm cửa, dù thế nào cũng không mở ra nổi.
(Theo ý mình hiểu đoạn này thì chị TP muốn phẫu thuật sau đứa thứ hai không thể có con được nữa, dì Nguyệt Lan thì sợ nếu Lạc Kì sau này lại bỏ TP vì anh phong lưu thành tính rồi, anh còn trẻ vẫn có thể lấy vợ, chị cũng còn trẻ nhưng sau này không thể sinh con được nữa thì không ai lấy. Bà dì đấy lo lắng cũng không thừa nhỉ??)
====
Ru Thiên Ân ngủ xong, Tề Phàm mới trở lại trong phòng Lạc Kì.
Thấy cô trở về, Lạc Kì buông sách trong tay, vươn hai tay về phía cô.
Hai người ôm nhau nằm xuống, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tay anh liền bắt đầu không thành thật .
Hai thân thể thân mật, càng ngày càng gần, gần đến mức, cọ xát .
“Lạc Kì. . . . . .”
“Anh biết, anh biết, yên tâm, anh sẽ không làm em bị thương.”
Lời nói ẩn nhẫn của anh, nói cho cô, anh đang bị áp lực khắc chế.
Bàn tay to di chuyển trên toàn thân cô đi tới đi lui, anh rõ ràng biết mọi nơi mẫn cảm của cô, có thể cho cô khoái cảm cực hạn.
“Lạc Kì, thật khó chịu. . . . . .”
“Muốn ?”
“Vâng. . . . . .”
Đỏ mặt gật gật đầu, cô vùi mặt nóng bỏng vào иgự¢ anh.
“Anh giúp em.”
Bàn tay to dọc theo bụng một đường xuống phía dưới, ngón tay quen thuộc xuyên qua khu rừng rậm đi vào chốn đào nguyên, tiến quân thần tốc, ngón tay bắt chước nơi nóng như lửa trên thân thể anh, chậm rãi ra vào, chậm rãi gia tốc.
“Lạc Kì!”
Thét chói tai tên của anh, thân thể ưỡn lên, quá nhanh, nhiều quá, cô chịu không nổi.
“Anh đây, anh đây, ngoan, gọi lại tên anh đi!”
“Lạc Kì, Lạc Kì, Lạc Kì!”
Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, đâm vào cũng càng ngày càng sâu, dòng nước ấm áp không ngừng trào ra, theo tay anh để dấu tích trên giường, rất nhanh đã trở thành một bãi.
Rốt cục, sau một tiếng dài kiều nhuyễn ՐêՈ Րỉ, cô đạt đỉnh.
Lạc Kì ôm cô, hơi thở so còn loạn hơn cô vài phần.
“Lạc Kì. . . . . .”
Ngón tay để trên иgự¢ anh, giọng nói vẫn mang theo tình dục khàn khàn.
“Hả?”
“Em đã mang thai hơn ba tháng . . . . . .”
“Anh biết, đã bốn tháng 9 ngày ,anh nhớ kỹ ngày mà.”
“Em không phải có ý đó!”
Sao anh lại ngốc vậy, chẳng lẽ muốn cô nói ra!
“Đó là cái gì. . . . . . À! Anh hiểu, sợ anh nhịn khó chịu, Phàm Phàm đau lòng cho anh chứ gì!”
“Không phải!”
Mặt còn hồng hơn vừa nãy, xoay người không để ý tới anh .
“Anh biết Phàm Phàm thương anh, nhưng mà vẫn chưa được. . . . . .”
“Vì sao?”
Không quay lại, cô khó hiểu, rõ ràng thân thể anh đã có phản ứng, thế vì sao. . . . . .
“Anh vừa mới làm phẫu thuật, cho nên, chỉ sợ còn phải chờ thêm vài ngày.”
“Anh nói cái gì?”
Cô kinh dị xoay người, nghi hoặc nhìn anh.
“Ngày đó ở bệnh viện, em nói chuyện cùng dì Nguyệt Lan, anh đều nghe được.”
“Phàm Phàm, em thương anh, cho anh nhiều thứ như vậy, nên anh vì em một lần.”
Mắt cô lập tức đỏ lên, dáng vẻ đáng thương làm cho Lạc Kì quặn lòng.
“Phàm Phàm, sao vậy? Đừng khóc đừng khóc, ngoan nào. . . . . .”
Ôm cô vào trong иgự¢, cẩn thận vỗ về lưng cô.
“Lạc Kì, đáng ghét, em vốn đã yêu anh muốn ૮ɦếƭ, giờ còn cảm thấy vẫn chưa đủ, anh thế này thì em phải lấy cái gì yêu lại anh đây!”
“Tề Phàm, chỉ cần yêu thôi, còn lại anh sẽ giúp em hết, chỉ cần em nhận là được rồi.”
“Tề Phàm, anh yêu em!”
“Em cũng vậy. . . . . .”
====
Mang thai hơn bảy tháng, thân hình Tề Phàm vốn nhỏ xinh giờ lại có bụng tròn vo, không giống như mang thai lần đầu, lần này có Lạc Kì chăm sóc tất cả, cô rốt cục cũng hiểu rõ đãi ngộ một lần kiểu nữ vương.
Lạc Kì vừa giúp cô cắt móng chân, vừa há mồm nhận lấy nho cô đút cho mình.
“Phàm Phàm, rốt cuộc tới khi nào thì em mới bằng lòng lấy anh.”
Đây là câu hỏi mỗi ngày anh phải lặp đi lặp lại mấy trăm mấy ngàn lần, nhưng Tề Phàm vẫn không mở miệng đáp ứng.
“Cắt cho đẹp vào!”
“Đẹp thì em đồng ý nhé?”
Bám riết câu hỏi không tha, trong lòng anh đã chuẩn bị tốt nếu cô nói không.
“Ừ!”
“Phàm Phàm, nếu em mà không đồng ý, anh sẽ. . . . . . Từ từ, em vừa mới nói gì? Em đồng ý rồi phải không? Em vừa mới đồng ý rồi có phải không?”
Cô đồng ý rồi! Cô đồng ý rồi!
Từ sô pha anh nhảy dựng lên, nắm vai cô, một lần nữa xác định.
“Anh còn không cắt tiếp đi, em không lấy nữa bây giờ!”
“Phải! Đương nhiên là tiếp! Anh sẽ cả đời cắt móng chân cho em!”
Tề Phàm giữ mặt anh hôn lấy anh, thật lâu sau mới lưu luyến buông ra.
“Lạc Kì, em chỉ biết, em lấy anh, chỉ có thể đợi anh yêu em!”
“Phàm Phàm, anh cũng tin rằng, anh yêu em, có thể đợi em lại lấy anh!”
Hai người yêu nhau gắt gao ôm nhau, Tề Phàm ngẩng đầu nhìn thấy Thiên Ân đang ngồi ngay ngắn ở cầu thang che miệng cười trộm.
Khẽ vuốt cái bụng đã nhô cao, Tề Phàm ở trong lòng mặc niệm: cảm tạ tình yêu, đã làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp.
—— Hoàn Chính Văn ——-