Tôi ghen tị với tình yêu của anh
Trong Thịnh Thế, trước mặt hai người đàn ông bầy các loại rượu cực phẩm nhưng chưa mở ra.
Trong chuyện tình cảm có nhiều điều khó lường, biết rõ uống rượu tiêu sầu chẳng qua là sầu càng sầu thêm thôi.
“Anh Tiểu Kì, em buồn còn có lý, anh thì không có! Tần Đan không phải nói anh và Tề Phàm sắp có chuyện tốt mà?”
Chung Sấm gẩy tàn thuốc, vừa hút vừa nhìn ánh mắt anh rất đau rất đau.
“Tề Phàm đúng là sắp có chuyện vui, chẳng qua là đối tượng không phải tôi.”
Thân thể lùi về phía sau, nhắm mắt nằm ngửa trên sô pha, cắn đầu lưỡi răng không nhịn được mà run lên.
“Có ý gì?”
Chung Sấm nghi hoặc, anh tin tưởng Tề Phàm trừ Lạc Kì ra bất kì người đàn ông nào dù có đạt giải quán quân thế giới gì gì trên đời theo đuổi cô khó hơn rất nhiều.
“Cô ấy yêu người khác rồi, rất nhanh sẽ kết hôn, hơn nữa, không bao giờ … về đây nữa.”
Trước đó cô còn không bán nhà đi, giờ nếu quyết định bán, nhất định là không tính trở về nơi làm cô tổn thương thế này.
Khóe mắt Lạc Kì lại ẩm ướt, anh không muốn khóc, mấy ngày nay khóc nhiều lắm rồi, khóc nhiều làm anh cảm thấy mình không giống một thằng đàn ông!
“Không phải chứ?”
Chung Sấm cũng than, nếu Tề Phàm có thể buông tha Lạc Kì, vậy thì cách Khả Linh phải gả cho anh cũng không phải không có đạo lý .
“Tôi cũng hy vọng mọi chuyện không phải thật .”
Lạc Kì rất mâu thuẫn, trước đây Tương Hân yêu Đinh Cừ, anh đã nghĩ phương pháp cho cô có được Đinh Cừ; bây giờ, Tề Phàm nói yêu Trang Nghiêm, anh lại chỉ nghĩ làm sao để Trang Nghiêm biến mất khỏi thế giới này để ςướק Tề Phàm về.
Khi anh rời khỏi chỗ Tề Phàm, trong ánh mắt Tề Phàm có một tia bi thương, tuy đã che dấu tốt nhưng anh vẫn cảm thấy được .
Như vậy anh có thể cho là như thế này: Tề Phàm đối với anh, cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình .
Nói cách khác, mặc dù bây giờ cô cùng Trang Nghiêm, mặc dù bây giờ cô thật sự yêu Trang Nghiêm, nhưng anh vẫn còn cơ hội tìm cô về.
Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của anh, anh sẽ không để có gì sai sót!
Đời này, anh chỉ cần Tề Phàm ở bên anh!
Gọi điện thoại cho Tần Đan, nói với anh ta, nhà Tề Phàm, anh mua.
====
Tề Phàm ôm mọi thứ ngồi ở cửa, chuông cửa vang lên làm cô hận không thể nhảy dựng lên.
Ngoài cửa trợ lý của Lạc Kì vẫn nho nhã lễ độ.
“Chị Phàm Phàm, Lạc tổng biết chị đói, cố ý làm rong biển nấu tôm cho chị, còn làm chút bánh nữa.”
Thấy Tề Phàm không tiếp, người đó đặt đồ ở trên mặt đất, cười nịnh cáo từ.
Anh vừa đi, Tề Phàm nhanh chóng đóng cửa lại, lấy bát ra rồi mở hộp cơm anh nấu ra nếm thử.
Vị cũng không ngon lắm, nhưng mà đã tiến bộ hơn trước rất nhiều .
Hơn nửa tháng nay, ngày nào Lạc Kì cũng phân phó trợ lý mang đồ ăn tới đây, trợ lý nói là anh tự làm, ngay từ đầu cô không tin, nhưng chỉ nếm một ngụm, cô liền tin luôn.
Đồ ăn mua bên ngoài nào có khó ăn như vậy!
Cô luôn mang theo hạnh phúc ăn sạch nó, tuy hương vị không tốt, nhưng dinh dưỡng vẫn có.
Mấy hôm trước dì Nguyệt Lan giúp cô kiểm tra, cô bị thiếu máu, hơi yếu.
Vậy mà anh luôn biết, còn học làm đúng món cung cấp dinh dưỡng cho cô.
Nhà ở đã sớm bán đi, may mắn là đối phương ở nước ngoài chưa về ngay.
Cô vừa lúc có thời gian thu dọn đồ đạc, cô tính tới nơi chờ đứa nhỏ sinh xong mới đi làm lại, vé máy bay đã chuẩn bị tốt, nhưng cô vẫn kéo dài thời hạn.
Rốt cuộc thì cũng vì luyến tiếc!
====
Lạc Kì cầm điện thoại, nhấn số điện thoại Tề Phàm rồi mà không dám gọi.
Trợ lý trở về, nói cho anh Tề Phàm tinh thần vẫn tốt, anh mới yên tâm.
Nhưng mà mới hơn hai tuần, mà Tề Phàm đi bệnh viện tới ba lần, mỗi lần đi sắc mặt đều thập phần đáng sợ, anh cũng sợ tới mức sắp bỏ nửa cái mạng.
May mà kết quả kiểm tra chỉ là thiếu máu và thân thể hơi yêu, mặt khác không vấn đề.
Anh đã hỏi rất nhiều chuyên gia dinh dưỡng và phụ khoa, học nấu ăn những món dinh dưỡng cho cô.
Lúc cô mang thai Thiên Ân, anh không chăm sóc tốt cho cô, bây giờ, anh phải bồi thường.
Chẳng qua, có chuyện, làm cho anh khó hiểu.
Cô mang thai cũng hơn một tháng rồi, Trang Nghiêm cũng không xuất hiện bên người cô, ngay cả đi bệnh viện, cũng là một mình.
Hơn nữa, gần đây tạp chí thường đăng tin Trang Nghiêm đào hoa bên ngoài, tuy là tin, nhưng nào có tin đồn vô căn cứ!
Chẳng lẽ, Trang Nghiêm không yêu Tề Phàm, căn bản không muốn phụ trách nhiệm?
Nếu thật như vậy, anh không có biện pháp không đau lòng cho Tề Phàm, vì sao trời cao luôn để cô gặp phải đàn ông làm cô đau lòng vậy? Anh cũng thế, Trang Nghiêm cũng vậy!
====
Cửa văn phòng bị người khác mạnh mẽ đẩy ra, thư ký đi theo vào vẻ mặt kinh hoảng.
“Trang tổng, tôi thật sự ngăn không được anh.”
Trang Nghiêm nhìn thoáng qua người tới, ý bảo thư kí ra ngoài, làm một thư thế mời.
“Lạc tổng đại giá quang lâm, thật làm vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Lạc Kì cũng không có tính toán khách sáo của anh ta, đi nhanh tới kéo cổ áo anh ta.
“Anh đúng là thằng khốn nạn! Anh coi Tề Phàm là gì? Hả!”
Trang Nghiêm mày nhíu chặt, không rõ tại sao anh chọn câu này nói đầu tiên.
“Tôi không hiểu ý của anh.”
“Anh không hiểu! Tôi đánh đến khi anh hiểu mới thôi!”
Mặt Trang Nghiêm hưởng trọn một đấm thật mạnh, Trang Nghiêm tránh không kịp, xương gò má bị ăn một quyền, nháy mắt một khối xanh tím.
“Lạc Kì, anh nói không minh bạch, cuối cùng tôi chỉ hiểu đến nơi này chỉ là phát điên!”
“Tôi điên? Là anh thì có! Anh nếu không tính cưới Tề Phàm, vì sao không bảo vệ cô ấy cho tốt? Vì sao làm cô ấy mang thai?”
(Lắm lời một tí, anh Lạc Kì hiểu lầm không phải không có nguyên cớ, anh luôn dùng đồ bảo hiểm dù nó rách mà anh không biết ^^, trước đó lại thấy vết xanh tím trên người TP nên anh tưởng TN làm TP có thai, không phải anh)
“Bây giờ cô có con của anh rồi, anh lại quăng trách nhiệm không còn một mảnh, anh có phải thằng đàn ông hay không!”
Trang Nghiêm gần đây có bị một phóng viên phỏng vấn hỏi tới vấn đề cá nhân, anh đã nói thẳng mình không có bạn gái, cũng không tính kết hôn.
Lạc Kì nhìn thấy tin tức đó gọi cho Tề Phàm không nhấc máy.
Đến nhà cũng không thấy ai, cuối cùng bất đắc dĩ cầu đến Trác Thất, mới biết được cô đã sớm tính rời đi, mấy ngày nay đều chuẩn bị xuất ngoại.
Trách không được cô phải bán nhà ở, hóa ra là phải trả tiền vi phạm hợp đồng.
Hóa ra, cô đã sớm biết Trang Nghiêm sẽ không phụ trách, cô đã sớm chuẩn bị tốt để một người gánh vác tất cả.
Cô luôn như vậy, mọi chuyện luôn tự gánh vác!
“Chỉ vì việc này mà anh đánh tôi? Anh dựa vào cái gì!”
Trang Nghiêm đầu tiên là nghi hoặc, sau đó hiểu được , vô duyên vô cớ của tai họa này là tiểu yêu tinh Tề Phàm .
Nếu Lạc Kì đã hiểu lầm, sao anh không diễn theo, anh thật muốn nhìn, Lạc Kì có gì hơn anh, đáng giá để Tề Phàm hết hy vọng như vậy!
“Dựa vào gì à! Cô ấy là vợ tôi!”
Lạc Kì lại thêm một đấm nữa, Trang Nghiêm nhẹ tránh thoát.
“Nếu tôi nhớ không lầm,các người hình như đã ly hôn. Về phần nguyên nhân hai người ly hôn, tôi nghĩ không cần tôi nhiều lời.”
“Thiên Ân sắp năm tuổi , anh không phải vẫn tuyên bố độc thân với bên ngoài sao! Đã như thế, thì tôi cũng muốn vậy, anh có tư cách gì đến giáo huấn tôi?”
Lạc Kì thấy anh ta chất vấn lại nhất thời biến sắc, nắm tay buông ra lại nắm chặt, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng vô lực ngồi xuống đất.
“Nguyên nhân chính là tôi thấy cô ấy bị thương tổn quá sâu rồi, sẽ không thể thấy cái đau đớn này thấm tháp gì.”
Trang Nghiêm nói đúng, so về khốn nạn, không ai sánh được anh, so về tổn thương cô, cũng không ai so được với anh!
“Tề Phàm, cô ấy rất kiên cường.”
Không nghĩ tới anh ta sẽ phản ứng như thế, Trang Nghiêm nhanh mồm nhanh miệng lại không đất dụng võ.
“Anh sai rồi, cô ấy là người có tâm tư thiện lương, cũng dễ dàng bị tổn thương. Chẳng qua là khi cô ấy đau, luôn một mình trộm khóc, không muốn để người ta biết.”
Trang Nghiêm cũng ngồi cùng anh dưới đất, nghe tình địch giảng giải những điều không biết về Tề Phàm, trong lòng cảm giác rất kỳ quái.
“Trang Nghiêm, anh có biết không nhiều khi tôi hâm mộ anh, ngay cả khi tôi nằm mơ cũng hy vọng có thể cùng Tề Phàm có thêm một đứa nhỏ nữa, có biết rằng, mỗi lần nhìn lên trời tôi cũng chỉ muốn cầu xin người có thể cho tôi một cơ hội bắt đầu lại lần nữa!”
Lạc Kì vẫn nhìn về phía trước, trong mắt có hối hận, có kỳ vọng.
Trang Nghiêm không khỏi ê ẩm nghĩ: Lạc Kì, anh may mắn kinh khủng, ngay cả giấc mộng cũng có thể trở thành sự thật!