Rõ ràng rất yêu em
Hai ngày không đến trường quay, tất nhiên sẽ có người bất mãn, mà thái độ cô không tích cực, mâu thuẫn ngày trở nên gay gắt.
Phó đạo diễn tìm cô nói chuyện, cô biểu đạt ý muốn rời khỏi đoàn làm phim, nhưng đối phương rõ ràng không muốn thả người.
Kịch bản này hoàn thành sơ sơ, ông đã nhận định cô thích hợp vai diễn này nhất, nên mới đáp ứng nhiều yêu cầu với Trang Nghiêm.
Bây giờ cô nói đi là đi, nhất thời thế ông đi đâu mà tìm người thích hợp như vậy!
Huống chi, nam thứ 2 vẫn còn đang đổi làm cho ông nhức đầu, ông thật sự không thể chịu thêm kích thích.
Dưới tình thế cấp bách, ông có chút chịu không được cảnh cáo cô, nếu rời khỏi tổ quay, phải trả tiền phá vỡ hợp đồng.
Tề Phàm thản nhiên cười, Lạc Kì đã nói, chỉ cần dùng tiễn có thể giải quyết vấn đề, thì nó cũng không là vấn đề.
Thu dọn cùng trợ lý những thứ dường-như-đã-có lên xe trở về Hoa Thịnh, việc này, nói chung cũng nên trao đổi với Trang Nghiêm một chút.
Trang Nghiêm hiển nhiên còn tiều tụy hơn so với một ngày chia tay trước, tuy vẫn như sạch sẽ, nhưng mệt mỏi trên mặt và đôi mắt sung huyết làm cho đáy lòng cô trầm xuống.
“Có việc?”
Lúc này, cô nên ở trường quay, hai ngày nay anh nhận được vài thông bào và điện thoại oán giận về công việc của cô.
“Em muốn dừng công việc lại.”
Đơn giản biểu đạt ý nguyện của mình, không có lời nói dư thừa, lại làm cho Trang Nghiêm không thể cự tuyệt.
“được, anh sẽ sắp xếp.”
“Về phương diện hợp đồng, em hy vọng để tự em giải quyết.”
“Tề Phàm, Hoa Thịnh là một công ty lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả mấy cái này cũng phải để nghệ sĩ tự mình gánh vác?”
Cô mang thái độ như ruột thịt mà lại tính toán sòng phẳng sẽ làm cho anh rất giận.
“Không phải, Trang Nghiêm, em không xem Hoa Thịnh hay anh nhỏ bé! Chỉ là em không muốn rời khỏi rồi còn muốn chiếm tiện nghi nhà nước.”
Tận lực làm cho mình cười tự nhiên, cô sợ Trang Nghiêm sẽ khống chế không được mà Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ngay lúc này, biểu tình quá mức khó coi.
“Em có ý gì?”
“Trang Nghiêm, để em đi đi.”
Cô hiểu rõ chứ, anh đối với cô, vĩnh viễn sẽ không giống bạn bè, mà ý tưởng cô làm bạn với anh, sẽ xé nát tim anh, làm anh đi không được.
“Tề Phàm, vì sao, cần gì phải tàn nhẫn như vậy với anh!”
Rõ ràng anh ta cũng thích không ngừng, nhưng vì sao, chỉ có anh cô mới phân rõ giới hạn!
“Trang Nghiêm, buông tha cho em cũng là buông tha cho chính anh.”
“Không, Tề Phàm, đừng đi! Anh có thể không ngại chuyện trước đây, chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ cố gắng để hai người hạnh phúc, Tề Phàm, gả cho anh!”
Vươn người qua bàn làm việc, gắt gao ôm cô vào trong иgự¢, đợi lâu như vậy, anh không thể mất cô!
“Trang Nghiêm, bây giờ có thể anh sẽ yêu em, tạm thời bị mờ hai mắt, không nhìn thấy đứa bé trong bụng em. Nhưng năm năm sau thì sao? Mười năm sau thế nào? Anh còn có thể không ngại giống bây giờ sao?”
Chất vấn của cô, Trang Nghiêm lâu sau không trả lời, Tề Phàm nhẹ nhàng đẩy anh ra, nheo mắt nhìn anh cười.
“Trang Nghiêm, không phải khó khăn với mình vậy.”
Xoay người cô rời đi, Tề Phàm không quay đầu lại.
Cô tin tưởng, người đàn ông phía sau, nhất định sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
====
Tuy Trang Nghiêm nói cô có thể không quản cái gì, nhưng công việc trước khi rời đi, chẳng có việc gì cô làm được tốt cả.
Tài chính trong tay cô cũng không được nhiều, huống chi, cô bây giờ không chỉ mắc nợ, còn không có thu nhập, sinh mệnh nhỏ trong bụng lại đangngày một ngày lớn lên.
Cô cần tiền, cần rất nhiều tiền, mà thứ cô có đáng giá nhất, là bất động sản trên danh nghĩa này.
Huống hồ, Lạc Kì không chấp nhận hai mẹ con cô, cô tất nhiên không thể sinh con ở đây, sợ cha mẹ lo lắng, lại không thể về nơi ở cũ.
Cô muốn tới một nơi thích hợp cho hai mẹ con cô có chốn dung thân?
Cô đi rồi, Thiên Ân làm sao bây giờ?
“Cục cưng, thực xin lỗi, đều là do mẹ không tốt, để con và anh con chịu khổ.”
Tay vuốt ve bụng bằng phẳng, giọng nói có chút run rẩy.
Không có dư thời gian lo lắng, cũng chả có tâm tư băn khoăn sau này có hối hận không, cô quyết định rất nhanh.
“Tần Đan, mình muốn bán nhà, cậu giúp mình chọn giá thích hợp, mau chóng tìm người mua được không.”
“Sao lại bán bán? Là vì anh Tiểu Kì à, muốn anh ấy không đuổi theo được?”
Mấy ngày hôm trước ở Thịnh Thế Lạc Kì tâm tình rất tốt làm cho đoàn người nghĩ, anh và Tề Phàm sắp có chuyện vui, lúc này Tề Phàm phải bán nhà, anh tất nhiên muốn hưởng ít ưu đãi.
“Được rồi, ít miệng thôi, nhớ kỹ, nhanh chóng.”
“Được, mình làm việc cậu yên tâm, trong vòng 3 ngày, sẽ giúp cậu tìm được giá tốt nhất.”
“Vậy cảm tạ.”
Tắt điện thoại, toàn thân cô xụi lơ vô lực.
Căn nhà này là bố và mẹ cô xuất ngoại để lại cho cô, cô thường hay nói giỡn, đây là quà cưới bọn họ để lại cho cô.
Bây giờ, phải bán đi , cô thật sự có chút luyến tiếc.
====
Từ chỗ Tần Đan, Lạc Kì biết tin tức Tề Phàm bán nhà, đứng ngồi không yên, tâm thần không ổn định.
Chẳng lẽ là kết hôn cùng Trang Nghiêm? Chẳng lẽ cô với anh ta quay về Hongkong ?
Các loại phán đoán làm cho anh sắp điên mất rồi, muốn tìm Tề Phàm hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lại sợ vừa thấy mặt, hai người sẽ bới vết thương của nhau, cuối cùng chia tay trong buồn bã!
Cuối cùng vẫn đỡ không lại nhớ thương của cô, anh đến nhà hỏi rõ ràng.
Tề Phàm không nghĩ Lạc Kì sẽ đến, cũng không muốn mở cửa để anh vào.
“Nghe Tần Đan nói em phải bán nhà? Sắp có chuyện tốt à?”
Tâm tính thiện lương lại giống như bị ngâm trong bình dấm chua, khổ sở vẫn phải làm như không có việc gì, chẳng qua, ngữ khí vẫn có chút ê ẩm.
“Cứ coi như vậy đi.”
Cô không nói sai, có cục cưng, đương nhiên là chuyện tốt. Cục cưng hơn chín tháng nữa sẽ sinh, tất nhiên là sắp có chuyện tốt.
Lạc Kì иgự¢ cứng lại, đau đớn nói không ra lời.
“Em mang thai đứa nhỏ của anh ta, là bởi vì yêu anh ta sao?”
Tề Phàm, xin em, dù nói dối cũng được, đừng thừa nhận.
“Vâng, anh ấy là ba của con em, tất nhiên em rất yêu anh ấy.”
Tay trộm xoa bụng, cô yêu, yêu cục cưng trong bụng, cũng yêu ba ba cục cưng
.
Lạc Kì không lừa gạt được mình, xông lên ôm Tề Phàm nghẹn ngào, không hề giữ hình tượng, mặt đầy nước mắt lẫn nước mũi.
“Phàm Phàm, em dạy Thiên Ân, làm người không thể nói dối! Bây giờ,sao em có thể nói mà không giữ lời! Em đã nói, Tề Phàm em chỉ thuộc về con của Lạc Kì này! Em còn nói, đời này, em cũng chỉ yêu một người!”
Tề Phàm bị anh ôm gấp, lệ cô cũng không kìm được chảy xuống.
Cô thật sự rất muốn nói cho anh, cô không nói sai, cô thương anh, thương con anh!
Tề Phàm cô thật sự hoàn toàn thuộc về Lạc Kì!
Chỉ là, cô để ý, để ý cô đã nói lời thề chân thành tha thiết như vậy mà Lạc Kì không tin cô!
“Em không lừa người, khi em nói lời này, trong lòng ngoài mặt chỉ nghĩ như vậy .”
Lạc Kì buông cô ra, ủy khuất cắn miệng, quen biết hai mươi mấy năm, Tề Phàm chưa từng thấy anh trong cái dạng này.
“Anh biết, là anh tổn thương em, lãng phí tình yêu của em với anh. Anh sống thì tự làm tự chịu, trừng phạt anh là đúng tội!”
“Chỉ là Phàm Phàm, em đến đó xa như vậy, anh à Thiên Ân nhớ em thì phải làm sao?”
“Hai người có thể đi máy bay sang.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt cô, làm cho Lạc Kì khóc càng to, Tề Phàm đối với anh và Thiên Ân, đã không một chút lưu luyến rồi.
Thực sự muốn edit dài hơn, nhưng trời lạnh quá, ngồi máy bàn, huhu lười. Thông cảm 8 trang thôii