Lấy anh rồi đợi anh yêu em - Chương 13

Tác giả: Không Không Vu Tử

Ôm иgự¢ giả vẻ mình vô cùng đau đớn, anh làm Tề Phàm cười nắc nẻ.
“Được rồi, anh vẫn thần thái sáng láng, anh tuấn bất phàm, không chê còn giúp tôi uống sữa đỡ nhàm chán, xin mời ngồi.”
Người đàn ông này rất thú vị, ở đây người Hoa rất ít, có thể gặp nhau, cứ coi như duyên phận đi.
“Có thể ngồi cùng với mỹ nữ thế này, đừng nói sữa cùng, uống nước trắng cũng thấy rất ngọt.”
Kéo cái ghế dựa anh không khách khí ngồi xuống, đồng thời cũng gọi một ly sữa.
“Xin chào, tôi tên Trang Nghiêm, Nghiêm trong nghiêm túc.”
“Trang Nghiêm? Rất đặc biệt .”(Cam: Chả quá đặc biệt, em còn tưởng tính từ, định ko viết hoa =))
“Ông nội tôi đặt cho.”
“À, tôi tên là Tề Phàm.”
“Tề Phàm?”
“Cũng là ông nội đặt cho, bất quá Phàm này, không phải là phàm thường nghen.”
“À, hóa ra là Tề Phàm không tầm thường, rất vui được gặp cô.”
“Tôi cũng rất vui được quen biết anh, Trang Nghiêm không nghiêm túc”
Trang Nghiêm nhíu mày, cô gái này, dám lấy tên anh ra nói giỡn.
“Muốn cụng ly không?”
Anh cứ vậy bưng ly sữa ngồi chỗ kia, nhìn phong cách của anh, Tề Phàm nhịn không được cười anh.
“Đương nhiên, nhưng, phải kính ai đây?”
“à – cứ kính “Không tầm thường” và “không nghiêm túc” đi!”
Tề Phàm híp mắt, cười đến sáng lạn.
“Được, vậy kính không tầm thường cùng không nghiêm túc.”
Bị đôi mắt cười của cô lung lay, Trang Nghiêm chớp mắt tim đập mạnh còn loạn nhịp.
Ngay lúc này anh cảm thấy, lần này đi New York cũng không tính vô ích. Tuy rằng không có tình cảm ướƭ áƭ, nhưng nói chuyện phiếm với thiếu phụ trẻ này hiển nhiên tốt hơn nhiều so với tình một đêm nông cạn kia.
“Thực xin lỗi, tuy như vậy rất không lễ phép, nhưng, cô trông còn rất nhỏ tuổi ……”
“Tôi đã trưởng thành , chẳng qua là trông giống trẻ con thôi.”
Như là biết anh muốn hỏi cái gì, Tề Phàm giành trả lời trước.
“Tôi bình thường cũng không phải để ý linh tinh đâu.” Ý thức được mình muốn theo đuổi một người mẹ trẻ tuổi, Trang Nghiêm có chút ảo não.
“Thật sự không sao mà.” Không hình tượng ngáp một cái, uống ly sữa, cô có chút mệt nhọc. Day day chỗ phù trên mặt, ánh mắt đã hơi mờ nước, cô ngượng ngùng cười cười.
Không nghĩ tới cô sẽ làm động tác tự nhiên như vậy, Trang Nghiêm nhìn đến thất thần, nên không tự thức tỉnh được.
“Cục cưng của tôi bị anh nhìn đến thẹn thùng rồi này.”
Tề Phàm vươn tay, nghịch ngợm lắc lắc trước mắt anh, ánh mắt anh không thể che dấu.Đối với cô mà nói, ngoại trừ Lạc Kì, bất cứ người nào có ý với cô, cô cũng không thể đáp lại.
“Thật có lỗi.” Hôm nay thấy mình thật thất thố, Trang Nghiêm cảm thấy, có chút không giống mình .
“Là tôi thất thố mới đúng, nhưng mà, tôi đang thật sự mệt mỏi, anh không biết chứ, thân tôi nhẹ lắm. Tôi muốn trở về, lần sau gặp lại nhé.”
Trang Nghiêm nuốt lời muốn vọt ra “Tôi thử ôm một cái xem nặng nhẹ bao nhiêu.” Nuốt lời xuống, theo lễ đáp lại.
Lưu luyến không rời bóng dáng cô: “Lần sau gặp lại, Tề Phàm.”
======
Nhưng không biết, lần sau rất lâu, tuy Trang Nghiêm vẫn mỗi ngày đến này quán bar lộ thiên đó, nhưng đến lúc anh rời khỏi New York, lại không gặp được Tề Phàm lần nào.
Anh nghĩ, có lẽ, cô cũng không ở đó nữa, có lẽ cô đã rời khỏi. Tóm lại, cô cứ như vậy mà biến mất, không lưu lại một tí dấu vết nào.
Tất cả tựa như một mộng đẹp, ở trong mộng, anh gặp gỡ một thiên sứ không tầm thường, cái cười, chau mày, đều như khắc trong đầu anh, bỏ đi không được, Cho đến rất nhiều năm sau, lại gặp được cô, rung động kia mãnh liệt đến mức anh không thể bỏ qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc