Nghĩa địa này không có bao nhiêu xa xỉ hào hoa, ít nhất cùng thân phận của anh không hợp.
Cố Lạc đứng ở trước một bia mộ không có tên, nhìn người đàn ông này bình thường cao cao tại thượng lại quỳ một chân trên đất, bàn tay sạch sẽ ở trên tấm bia chậm chạp tỉ mỉ phủ lần nữa.
"Phía trên này tại sao không có tên?"
"Không cần có tên" Thi Dạ Triêu nhàn nhạt đáp, đem mấy bông hoa tiểu Dã đặt ở trước mộ."Có tên, sẽ có người đến quấy rầy, anh không có thời gian cũng không có tinh lực thường tới nơi này thay nó dọn dẹp phiền toái."
Đứng ở bên cạnh đưa lưng về phía bọn họ 72 xoay đầu lại không tiếng động nhìn ông chủ một chút, lại đem đầu quay trở lại. Mấy năm qua, Thi Dạ Triêu quả thật chưa có tới mấy lần, có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nguyên nhân nơi nào là không có thời gian, không có tinh lực.
Cố Lạc luôn luôn không phải là người phụ nữ nhiều chuyện, nhưng đối với người ở trước mắt này, cô có rất nhiều rất nhiều thứ muốn hỏi, chỉ là nhìn bóng lưng cao lớn của anh, những vấn đề kia cô hỏi không được. Đối với chuyện của anh cùng Chử Dư Tịch, Thi gia ra có rất ít người biết, Cố Lạc ngày trước từng ở chỗ Thi Dạ Diễm nghe qua hiểu qua, nhưng cũng không quan tâm, cũng không để ở trong lòng. Trên đời này người vì tình yêu gây thương tích nhiều như vậy, không sợ lại có một hắn.
Nhưng là có vài người cùng sự việc chính là như vậy, một khi đến gần, một khi có liên quan, đối phương hết thảy liền trở thành phạm vi để ý của ngươi. Cái loại để ý đó, lặng yên không một tiếng động, không có quá nhiều nguyên do.
Thi Dạ Triêu điểm hai chi yên (cv là điểm lưỡng chi yên, mình k tra được lưỡng chi yên là gì nên để nguyên lưỡng là hai), một chi đặt ở bên cạnh hoa tiểu Dã, một chi mình rút ra, hình như biết cô đang suy nghĩ gì, chủ động mở miệng."Có phải hay không muốn biết đứa bé này là xảy ra chuyện gì?"
"Thật sự là đứa bé của anh và cô ấy?" Cố Lạc ấp ủ một chút may mắn hỏi: "Anh xác định không phải. . . . . . Thái tử hay sao?"
Thi Dạ Triêu nhả ra ngụm khói sương, "Nửa trước năm cô ấy ở Canada, anh không có chạm qua cô ấy, đứa bé ấy là sau có, lúc anh biết rõ cô đã mang thai sắp ba tháng."
"Cô ấy chịu sinh?"
Thi Dạ Triêu cười một tiếng, nhưng nhưng mà trên mặt lại không thấy được bất kỳ nụ cười."Anh là ở lúc cô ấy chuẩn bị chảy mất đứa bé này mới phát hiện."
Đối với đứa bé này, Thi Dạ Triêu trước đó không có chuẩn bị bất kỳ tâm tư nào, thế nhưng ngày đó thủ hạ thông báo cho anh Chử Dư Tịch len lén đi đến bệnh viện tư nhân một khắc kia anh trong nháy mắt cũng biết vậy là vì cái gì.
Đem cô từ bệnh viện trói trở về nhà, Thi Dạ Triêu không dám tin, bụng cô vẫn như cũ không thấy bao nhiêu to ra thế nhưng ở đó dưỡng dục một đứa bé thuộc về anh và cô, một sinh mạng.
Chử Dư Tịch dĩ nhiên là không chịu sinh, tiền tiền hậu hậu nghĩ hết biện pháp ý đồ đánh rụng. Thi Dạ Triêu như thế nào cho phép cô làm như vậy, phái người một tấc cũng không rời nhìn cô. Thật ra thì khi đó Thi Dạ Triêu đối với sự thật mình có đứa bé này là sợ hãi, nhưng đồng thời sợ hãi là hưng phấn trước nay chưa có. Nhưng Chử Dư Tịch bởi vì đứa bé này đối với anh hận ý càng phát ra sâu hơn, Thi Dạ Triêu biết cô cũng không phải là chán ghét tiểu sinh mệnh trong bụng, chỉ vì đó là con của anh.
Cô dùng rất nhiều loại phương thức kháng nghị, bao gồm tuyệt thực cùng ngã cầu thang những phương thức ngu xuẩn nhất cực đoan nhất. Thi Dạ Triêu canh chừng cô bụng từng ngày từng ngày lớn lên, cũng nhìn người phụ nữ này giống như đóa hoa một dạng từng ngày từng ngày khô héo.
Thầy thuốc mấy lần khuyến cáo qua Thi Dạ Triêu, đứa bé này đã trải qua quá nhiều ђàภђ ђạ, có lẽ không kiên trì được đủ tháng, mặc dù cuối cùng sinh ra được cũng chưa chắc có thể sống, hơn nữa cứ tiếp tục như vậy nữa, đối với cơ thể mẹ tổn thương cũng là không thể dự tính.
Thi Dạ Triêu chỉ có một câu, "Đứa bé không thể mất, cô ấy càng không thể có nửa điểm sai lầm."
Nhưng cuối cùng, vẫn là thai nhi ở thời điểm bảy tháng xảy ra chuyện. Rất nhiều chuyện xảy ra trước đó cũng sẽ có dấu hiệu, Thi Dạ Triêu buổi sáng hôm đó chính là từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, vừa vặn ngày đó Vancouver là một trời đầy mây, mây đen ép tới cực thấp, ngay tiếp theo cả người đều là đè nén .
Bây giờ nghĩ lại, mấy ngày đó Chử Dư Tịch hình như cũng có cảm ứng, thường thường vuốt bụng của mình, ánh mắt dường như sắp trào ra nước mắt, nhưng khi ngẩng đầu nhìn anh thì đáy mắt vẫn như cũ tràn đầy thù hận.
Sau giữa trưa vừa qua khỏi, bảo mẫu đưa trà bánh cho Chử Dư Tịch, vừa vào cửa phòng liền bị sợ choáng váng: Chử Dư Tịch ở trên giường ôm bụng lật tới lật lui, trong chốc lát hạ thân bắt đầu chảy máu, cô cắn môi sắc mặt chợt tái nhợt, mồ hôi ướt áo, cũng không kêu.
Từ lúc cô bị đưa vào bệnh viện, cho đến lại bị đẩy ra, Thi Dạ Triêu ngoài phòng giải phẫu ước chừng đứng cả một buổi chiều, mà thầy thuốc giao cho trên tay anh, cũng là một tử thai.
Bé trai.
72 lúc ấy cũng ở đây, Thi Dạ Triêu thật lâu không nói, tự giam mình ở trong phòng mấy giờ, cô lá gan liều lĩnh tiến lên hỏi phải xử lý như thế nào. Thi Dạ Triêu không có nói, 72 cho là anh không nghe thấy, lại lên tiếng gọi, lần này Thi Dạ Triêu nghe cũng ngẩng đầu lên.
72 thề, đời này cũng không muốn lại từ trên mặt người đàn ông này nhìn thấy nét mặt như vậy.
"Bất luận kẻ nào, không cho ở trước mặt cô ấy nói nửa chữ có liên quan chuyện này."
"Nhưng. . . . . . Cho dù không đề cập tới, Chử tiểu thư cũng đoán được."
Thi Dạ Triêu mắt đảo qua, 72 lúc này gật đầu lĩnh mệnh."Vâng"
Chử Dư Tịch sau khi tỉnh lại, vốn là bụng đội lên đã lần nữa biến thành bình thản, không có người nào cùng cô nhắc tới đứa bé, cô cũng chưa từng nhìn thấy đứa bé. Thi Dạ Triêu là ở sau khi chuyện xảy ra ngày thứ ba buổi tối mới xuất hiện ở phòng cô, anh nghĩ qua, có lẽ Chử Dư Tịch cũng sẽ không muốn, nếu không làm sao sẽ hướng về phía đồ dùng trẻ con anh đã chuẩn bị xong trước thời hạn mất hồn đến ngay cả anh đi vào cũng không phát hiện?
Cô hỏi anh, đứa bé có phải hay không ૮ɦếƭ rồi. Thi Dạ Triêu không đáp, trên mặt bi ai chỉ có một nháy kia.
Nhưng chỉ cần một cái chớp mắt, đủ để cho cô dò xét được cái gì, Chử Dư Tịch khẽ cong lên khóe miệng, giọng nói khàn khàn nói: "Ngươi xem, trời cao cũng không cho phép đứa bé này ra đời, ngươi chấp nhất như vậy, có thể thay đổi được gì?"
Thi Dạ Triêu không có phản bác cũng không có thừa nhận, anh không nói gì —— anh không có lời nào để nói.
Anh lúc trước từng vô số lần nghĩ, nếu như đứa bé có thể sống sót, dù là ép buộc, cũng sẽ không thả cô rời đi. Nhưng đứa bé không còn ở đây, đối mặt Chử Dư Tịch tràn đầy thù hận, anh đã không có thứ có thể dùng để thuyết phục bản thân mình sẽ đem cô ૮ưỡɳɠ éρ ở bên cạnh.
. . . . . .
Đó là hồi ức đối với Thi Dạ Triêu mà nói là khổ sở nhất không muốn đi nhớ lại nhất, Cố Lạc nghiêng đầu nhìn người đàn ông này, không hiểu anh làm thế nào đem những vết thương này che giấu đến chưa từng bị người nhìn thấy, lại là như thế nào dùng giọng giảng thuật chuyện xưa của người khác đem vết thương đào mở cho cô nhìn.
Cô ép buộc mình từ quá khứ của anh rút ra thân mình, cho là mai táng phía dưới mộ này cũng không phải đứa bé của anh, mà là tình yêu thật đáng buồn của anh.
Cố Lạc ngày trước đối với anh nhận thức, từ tàn nhẫn lãnh khốc nhất định không thay đổi, cho tới bây giờ cũng chưa từng biến hóa qua. Cô cho là vết thương là cần phải liều mạng để che giấu, bởi vì nó thể hiện một loại "yếu kém". Nhưng đối với Thi Dạ Triêu mà nói, hết thảy tổn thương cùng bị thương hại giống như cũng không quan trọng, bởi vì mặc dù nhìn trộm những thứ này, Cố Lạc vẫn như cũ không có từ trên người anh cảm thấy bất kỳ cái gì cần có yếu ớt. Bờ vai của anh vẫn như cũ rộng rãi, bản lĩnh vẫn như cũ cao lớn, ngay cả mặt mày cũng không thấy bất kỳ khổ sở.
So sánh với Thi Dạ Triêu mấy năm trước, anh thay đổi, trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Tâm tình của người đàn ông này, tựa hồ vĩnh viễn đều là như vậy không thể phá vỡ, đao thương bất nhập.
Cố Lạc không nóng nảy hướng tới anh bước ra một bước, tựa hồ đang xác nhận một chuyện: vì sao lại cảm thấy anh cường đại như vậy đồng thời, cô lại sẽ có một loại theo từ trong đáy lòng chỗ sâu nhất phát ra bi thương.
Cố Lạc ngày ấy ở Thi gia ở Toronto thời điểm cùng cái con tiểu sủng vật ghê tởm nhìn thẳng vào mắt liền suy nghĩ, một người đàn ông lại lấy loại động vật máu lạnh đại đa số người đều sợ hãi làm sủng vật, một người đàn ông có thể xuống tay đối với em trai ruột của mình nã một phát súng đem hắn bức đến đường cùng, đến tột cùng là bởi vì tại sao lại chỉ vì cứu cô mà làm chuyện như vậy, thậm chí cúi thấp gập thân mở miệng đi cầu người đời này anh hận nhất.
Cô thừa nhận lúc Thi Thác Thần nói cho cô biết chuyện này tâm tình của cô rối loạn, cho tới bây giờ cũng nghĩ không thông.
"Anh khiến thái tử cho là đứa bé này còn sống, sẽ không sợ đưa đến tác dụng ngược lại sao?" Cố Lạc biết dụng ý của anh, để thái tử biết một người phụ nữ vì hắn rốt cuộc trải qua cái gì, dĩ nhiên người từng trải qua những việc thê thảm này Thi Dạ Triêu không thể nghi ngờ là nhân vật bị người hận, nhưng cũng là có thể phát huy tác dụng nhất, sự hiện hữu của anh sẽ làm thái tử càng thêm quý trọng Chử Dư Tịch, cho hắn hậu tri hậu giác trả giá tình cảm bỏ ra đắt nhất.
Tất cả mọi người cho là Thi Dạ Triêu là một ác ma phá hủy hoại hôn lễ người khác thì chỉ có Cố Lạc cảm thấy, đó là thương yêu cuối cùng của anh đối với người phụ nữ này.
Đêm đó chính mắt thấy Thi Dạ Triêu đối với Chử Dư Tịch nói lời kia thì Cố Lạc cho là loại yêu này của anh thật sự là làm cho người ta không cách nào tiêu thụ, nhưng bây giờ lại bắt đầu có mấy phần hâm mộ Chử tiểu thư bất hạnh lại may mắn kia. Gặp gỡ Thi Dạ Triêu là bất hạnh của cô ấy, nhưng bởi vì loại bất hạnh này để cho người đàn ông cô yêu hiểu được tim của mình. Thi Dạ Triêu yêu, vẫn luôn là kịch liệt, nhưng bây giờ, từ trong mắt anh, đã không thấy được cái chủng loại ban đầu lúc cùng Chử Dư Tịch ở chung một chỗ... Ánh mắt kịch liệt đến hy vọng.
Chỉ là thời gian mấy năm, hình như có chút đồ trong lòng anh dần dần biến mất, liền sẽ không tìm về được rồi.
Thi Dạ Triêu thu hồi ý định, đứng lên, đôi tay chen vào trong túi quần."Thái tử bên kia, hắn sẽ tra được chân tướng có liên quan với đứa bé này."
Cố Lạc: "Ngay cả Thi tiên sinh cùng Er¬ic cũng không biết chân tướng, thái tử sẽ dễ dàng tra được như vậy?"
"Anh muốn để cho hắn tra được, hắn liền tra được."
Bầu trời bắt đầu đã nổi lên hạt mưa tinh mịn, 72 xòe cái ô, liếc nhìn Thi Dạ Triêu, rất tự giác giao cái ô cho Cố Lạc."Tôi đi lái xe tới."
Cố Lạc do dự một chút, đi tới trước mặt Thi Dạ Triêu, một cái dù che đỉnh đầu cho hai người.
Anh thật sự cũng không khách khí, xoay tay lại liền nắm ở hông của cô kéo vào."Em lại không đem vấn đề muốn hỏi nhất nói ra, anh đều thay em nóng ruột."
Thương thế của anh chưa lành, Cố Lạc nhân nhượng anh cũng không có giãy giụa quá lớn."Được rồi, anh tại sao cứu tôi, hoàn toàn có thể không cần cùng Hoàng Phủ Gia mở miệng."
Thi Dạ Triêu khẽ cúi đầu: "Chính anh ở phương diện nào đó chủ nghĩa tương đối hoàn mỹ, rất bắt bẻ, không có biện pháp chịu được cùng một người phụ nữ chỉ có một cánh tay làm yêu, nghĩ đến những thứ này sẽ không có biện pháp ném em bỏ lại nơi đó."
"Thi Dạ Triêu!"
Cố Lạc nghiến răng, Thi Dạ Triêu cười một tiếng, "Dầu gì trên người em cũng chảy máu của anh, về sau cũng coi là người của anh, không cần gọi cái tên đầy đủ xa lạ của anh.”
Cố Lạc hừ cười, "Tôi còn có thể hay không từ trong miệng anh nghe được một câu nói thật?"
Thi Dạ Triêu bất mãn, "Giữa anh và em, người nói dối khá nhiều hình như không phải là anh, cái gọi là vị hôn phu, cái gì gương vỡ lại lành chưa kết hôn mà có con, em đều quên?"
Cố Lạc bị anh chặn lại, nhất thời cứng họng, lúng túng cực kỳ. Thi Dạ Triêu cười khẽ một tiếng, nói được nhẹ nhàng: "Nếu nhất định phải tìm lý do, vậy coi như là cảm ơn em lúc trước trợ giúp Er¬ic."
Cố Lạc có lẽ có chút cảm động, liền nghe anh hết sức phá hư không khí tăng thêm một câu: "Cảm ơn em phí tâm phí sức trợ giúp em trai anh —— đi đối phó anh."
72 xe đã lái tới dừng ở bên cạnh, Cố Lạc nghiêm mặt xoay người rời đi, dẫn đầu ngồi vào. Thi Dạ Triêu sau đó theo kịp, nhân cơ hội hỏi tới: "Đến phiên anh hỏi em một vấn đề, Lục Kya Việt rốt cuộc là đứa bé em và người nào sinh? Cũng đừng lại nói là cùng vị hôn phu của em, anh cũng chỉ từng làm cho một người phụ nữ mang thai, đứa bé được chôn ở dưới mặt đất."
Cố Lạc sắc mặt càng thêm khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn anh."Chẳng lẽ tôi chỉ có thể có một vị hôn phu là anh?"
Thi Dạ Triêu làm như có thật gật đầu, "Không sai." Anh sờ sờ cằm, "Nếu như là Er¬ic, chuyện này cũng không dễ xử lý rồi." Anh là không để ý, nhưng nhìn ra được Lục Kya Việt đối với Thi Duy Ân có ý tứ.
Cố Lạc tức giận nửa ngày mới nói một câu, "Nếu như là đứa bé của Er¬ic, tôi ૮ɦếƭ cũng sẽ không sinh ra."
Thi Dạ Triêu hơi dừng lại, mới nói: "Xem ra ba của con vật nhỏ kia, anh nên đi gặp một lần, đừng lo lắng, không phải đánh nhau, chỉ là trao đổi vấn đề nuôi nấng đứa bé sau này."
Cố Lạc xoay đầu hướng ngoài cửa sổ, "Tôi không biết ba nó là ai."
Thi Dạ Triêu trầm mặc một hồi, vặn cằm của cô, âm hiểm hỏi: "Em thời điểm mười mấy tuổi cũng đã có thể tùy tiện cùng người đàn ông không quen biết lên giường hơn nữa còn sinh đứa bé?"
"Không được sao?" Cố Lạc lười phải giải thích, tùy anh lý giải lung tung.
Thi Dạ Triêu nhìn chằm chằm cô, trả lời: "Không được."