Nếu như nói, Cố Lạc đã từng hối hận chuyện gì, hai tháng trước lầm đem Thi Dạ Triêu cùng ngủ tuyệt đối coi như là một chuyện.
Vừa rồi Thi Dạ Triêu nói không sai, qua nhiều năm như vậy cô thích chẳng qua cũng chỉ có một người là Thi Dạ Diễm mà thôi. Cô chưa bao giờ là người nhát gan, duy chỉ có đối mặt phần cảm tình này lại trước giờ đều thiếu dũng khí.
Cô có thể không so đo tất cả trợ giúp anh vượt qua cuộc sống tăm tối nhất, khi đó lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn khi mình là con gái của Cố Bạch Bùi, may mắn lớn lên ở Cố gia có năng lực như vậy.
Cô cũng có thể ở bên Thi Dạ Diễm khi tìm lại tình yêu đến lúc anh vui vẻ, giống như chính cô hiểu rõ tâm sự, bởi vì anh vì Du Nguyệt Như nguyện trả giá cùng buông tha, cô là người trong số rất ít chính mắt chứng kiến toàn bộ hành trình.
Thi Dạ Diễm cũng giống Thi Dạ Triêu, chân chính tin tưởng cũng không có nhiều người, Cố Lạc tuyệt đối cũng coi là một người trong đó, là một người vô cùng quan trọng. Giao tình trải qua sống ૮ɦếƭ, không phải tùy tiện người nào là có thể được, cô biết mình ở trong mắt Thi Dạ Diễm hơn nữa như là "anh em".
Làm anh em, bọn họ tùy ý có thể đến gần, có thể tuy hai mà một, nhưng nếu phải làm người yêu, người đàn ông kia là thứ cô vĩnh viễn không thể ᴆụng vào.
Chỉ là phần lớn mọi người đều giống nhau, càng không chiếm được, lại càng muốn có.
Không ai biết Cố Lạc đem những thứ “muốn” kia đến tột cùng ở trong lòng đè nén bao lâu, có lẽ ngay cả chính cô cũng không biết, nếu không tại sao bàn tay lạnh lẽo của Thi Dạ Triêu ở trên người cô tùy ý xâm lược thì trong đầu cô tất cả lại đều là một bộ dáng của người khác? Thì tại sao đôi mắt màu hổ phách kia cùng Thi Dạ Diễm giống nhau như đúc từ trên cao nhìn xuống nhìn cô thì thân thể của cô đối với xâm phạm của anh ta lại chợt liền không kháng cự như vậy nữa. . . . . .
Kéo rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề, bên trong cả gian phòng chỉ mở ngọn đèn nhỏ ở cửa ra vào.
Trong bóng tối ánh sáng hòa vào u tối không rõ ràng, dễ dàng che dấu cái gì đó, cũng dễ dàng làm bại lộ cái gì đó.
Suy nghĩ của Cố Lạc rất là mâu thuẫn, cô hi vọng mình có thể giống như một đêm kia của hai tháng trước say đến ý thức không rõ, phân không ra hư thật, tạm thời những thứ mình lo lắng không phải là chân thực mà chỉ là một giấc mộng. Nhưng hiện tại cô đang thanh tỉnh, tỉnh táo đến mức không dám dùng phương thức sa đọa này, hơn nữa đối tượng là người đàn ông giống như rắn độc.
Trong khi nội tâm cô đang giãy giụa thì Thi Dạ Triêu không có bỏ qua tất cả biểu cảm rất nhỏ cùng hỗn tạp trong đáy mắt cô.
"Loại thời điểm này không cần suy nghĩ quá nhiều, đi theo cảm giác thân thể là được." Anh chống ở bên người cô, một tay kéo mở cà vạt cùng nút áo áo sơ mi, cúi đầu ngửi nhẹ mùi hương nhàn nhạt trên người cô lưu lại sau khi tắm."Em thật sự hình như không thích dùng nước hoa, rất tốt, anh thích hơi thở sạch sẽ trên người em."
Khóe miệng anh khẽ nâng, cố ý ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi : "Giống như hơi thở con gái, anh cho là ở bên cạnh Er¬ic bốn năm này em đã ở trên người cậu ấy học được không ít kinh nghiệm, thế nào lại vẫn như tiểu nha đầu không hiểu chuyện?"
Đêm đó Cố Lạc mặc dù chủ động âи áι, nhưng kỷ xảo lại hoàn toàn không có, điều này cũng làm cho Thi Dạ Triêu ngoài ý muốn, anh xác định ở một điểm này cô cũng không có ngụy trang, bao gồm cái cảm giác và phản ứng của cô khi mới vừa tiến vào cô, cơ hồ khiến anh hoài nghi người phụ nữ này căn bản là lần đầu tiên.
Cố Lạc trốn tránh môi cùng tay của anh, cố gắng từ bên kia giường lật qua."Tôi cảnh cáo anh! Thử ᴆụng chạm tôi một lần nữa xem cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Trong thời gian Thi Dạ Triêu ϲởí áօ sơ mi một cái chân của Cố Lạc đã chạm phải thảm, nhưng gót chân còn chưa có rơi xuống liền bị bắt trở về, khóa kéo váy sau lưng trong nháy mắt bị anh kéo đến xương cùng.
"Vậy cũng đừng khách khí với anh." Thi Dạ Triêu rất lịch sự không có xé rách váy của cô, khéo léo đem cô từ bên trong lột ra."Mới vừa rồi đồng ý với con trai của em sẽ đem em nguyện vẹn trả lại, nhưng cái này phải cần em phối hợp mới được."
Nhắc tới con trai, Cố Lạc chậm nửa nhịp nhớ tới một chuyện khác, phản kháng giảm đi một chút, nằm ở chỗ này thở gấp."Thi Dạ Triêu, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, ba của con tôi không dễ chọc như vậy."
"Nói một chút coi, hắn ta có bao nhiêu không dễ chọc?"
Thi Dạ Triêu khép hờ mắt, mượn ánh đèn mờ nhạt ở cửa, lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng chiếu xuống mái tóc màu đen của Cố Lạc, trên lưng có một hình xăm đáng sợ khiến người ta sợ hãi.
Phía trên kia xăm chính là một loại Đồ Đằng, đến gần vị trí xương cùng còn xăm một ít chữ Hy Lạp.
Đối với một ít chữ Hy Lạp này, đêm đó khi Thi Dạ Triêu lần đầu tiên nhìn thấy liền hoảng hốt cảm thấy giống như đã từng quen biết, chỉ là lục soát khắp trí nhớ cũng tìm khắp nơi không thấy đoạn ngắn nào có nửa điểm liên quan. Ngón tay anh dọc theo hàng chữ này chậm chạp di động, cái loại cảm giác quen thuộc nhàn nhạt đó lại lần nữa nổi lên.
Khi Thi Dạ Triêu chạm vào cô thì rõ ràng thấy cô có phản ứng đáng yêu bỗng chốc căng thẳng thân thể."Phản ứng này của em, anh làm khẩn trương hay là làm hưng phấn?"
Cố Lạc giãy cổ tay bị anh siết, kéo lại váy che kín trước иgự¢ xoay người lại không chút do dự đạp lên иgự¢ anh một cước."Nên chơi đã Thi Dạ Triêu! Tôi nói rồi tôi đã có vị hôn phu! Nếu như anh nghĩ cần phụ nữ như vậy chính mình tự đi tìm là được! Tôi không phải anh tùy tiện là có thể ᴆụng!"
"Vẫn cho là sau khi lên giường liền trở mặt phải là chuyện đàn ông làm." Thi Dạ Triêu theo sức lực của cô ngửa thân thể ra sau nghiêng trên giường, nhìn cô động tác lưu loát nhảy xuống giường mặc quần áo, ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô một tay cởi dây lưng bên hông kéo xuống khóa quần, tầm mắt không rời quét qua bộ dáng mê người quần áo không chỉnh tề của cô, cởi ra quần dài, chỉ mặc một thứ cuối cùng để che đậy thân thể sải bước xuống giường."Yên tâm, anh sẽ không tùy tiện chạm vào em, anh sẽ rất nghiêm túc chạm vào em."
"Khuyên anh đừng tìm phiền toái cho mình!" Nếu không phải nghĩ tới mau chóng rời khỏi nơi này, Cố Lạc vô cùng muốn quăng cho anh một cái tát.
Không để ý tới giày cao gót bị anh vứt bỏ, Cố Lạc mấy bước chạy đến cửa, nhưng buồn bực phát hiện đây là khóa vân tay. (thảo nào lão Triêu vẫn ung dung >_<)
"Là ‘phiền toái’ tự mình tìm anh." Thi Dạ Triêu đã đi tới phía sau cô, lần này không hề thân sĩ nữa, thừa dịp cô có phòng bị ở phía trước nhanh chóng ở sau gáy cô đánh một cái, sau đó tiếp được thân thể cô bị đau trượt xuống trực tiếp ném vào giường lớn.
"Anh ngày đó nói qua, đừng để cho anh tự mình động thủ, chuyện quá bạo lực anh không quá ưa thích."
Cố Lạc sớm nên biết người này không hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, lại thật sự ra tay với cô, còn vừa nhanh vừa mạnh. Kỹ xảo Thi Dạ Triêu lột quần áo phụ nữ thật là cao siêu, mấy cái liền đem quần cô hoàn toàn cởi hết, thân thể cường tráng của anh đè ép cô, bàn tay cách áo lót đặt lên trước иgự¢ của cô, cánh môi lạnh lẽo dán bên tai cô.
"Vốn là anh muốn cho em thoải mái trước, giống như lần trước vậy, nhưng biểu hiện của em khiến cho anh vô cùng không hài lòng." Anh nói xong lời này, tay đã trượt đến bên hông Cố Lạc, kéo xuống chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ bằng lụa mỏng manh, đầu gối mạnh mẽ đẩy ra chân của cô, lòng bàn tay trực tiếp bao lại nơi kia, một nửa ngón tay "Phốc" một cái đi vào, lặp đi lặp lại.
Cố Lạc nhất thời ưỡn người, rụt lại, vừa muốn mở miệng mắng, điện thoại Thi Dạ Triêu chợt vang lên.
Điện thoại di động đang lúc ở bên cạnh bọn họ, Thi Dạ Triêu quét mắt nhìn số hiển thị, khóe miệng lại lộ ý cười mơ hồ, đè xuống phím kết nối cùng loa ngoài, giọng tiểu Trà Diệp non nớt thanh thúy truyền tới."Evan?"
Thân thể Cố Lạc khựng lại, đem thô tục lại nuốt trở vào.
"Ừ, chuyện gì?" Thi Dạ Triêu lại thêm vào một ngón tay, nhìn Cố Lạc không tiếng động phản kháng.
"Cha nói mấy ngày trước bác đã tới nhà cháu?"
"Đúng." Ma sát, vào sâu.
"Như thế nào không đợi cháu tan học á." Giọng Tiểu Trà Diệp nghe vào có mấy phần bất mãn.
"Có chuyện đi trước đây." Thi Dạ Triêu kiên nhẫn vô cùng vừa dụ dỗ cô gái nhỏ trong điện thoại, vừa dụ người phụ nữ phía dưới. Đừng nhìn hai anh em Thi gia quan hệ phức tạp, nhưng Thi Dạ Triêu đối với cô cháu gái này ngược lại tương đối thương yêu.
"Hừ, cha có lời muốn nói với bác á."
"Được."
Giọng nói Thi Dạ Diễm một lát sau thông qua loa ngoài của điện thoại truyền tới, trong quá trình Thi Dạ Triêu cùng cậu ấy thông điện thoại, có thể rõ ràng cảm thấy Cố Lạc cứng ngắc cùng tức giận. Nhưng cô càng như vậy, Thi Dạ Triêu lại càng thấy được tay mình bị hút sâu hơn, ђàภђ ђạ Dụς ∀ọηg của anh.
Đang lúc phân tâm như vậy, buông lỏng một chút sức lực để cho cô tay tránh thoát ra một cái, Thi Dạ Triêu nhất thời cảm thấy một quyền phong (nắm tay) mạnh mẽ hướng mình đánh tới, lùi người tránh thoát.
Cố Lạc vừa muốn nhân cơ hội phản kích, Thi Dạ Triêu nhanh hơn một bước đem hai cánh tay của cô toàn bộ hai tay bắt chéo sau lưng đè dưới người cô áp chế, lần nữa đẩy hai chân cô ra, lấy nhiệt thiết cứng rắn thay thế ngón tay chống đỡ cô, hạ thấp giọng hỏi: "Muốn chào hỏi cùng cậu ấy sao? Anh có thể đợi."
Cố Lạc hung hăng nghiến răng, thống hận mình mất đi cơ hội phản kích tốt nhất, bây giờ bị Thi Dạ Triêu khống chế. Cô không dám phát ra âm thanh, sợ bị Thi Dạ Diễm nghe được, mà Thi Dạ Triêu chính là nắm trúng ý định này của cô, tùy ý cười một tiếng, cúi đầu mổ hôn cần cổ, làn da tinh tế của cô.
"Hỏi em một lần nữa, có muốn hay không?"
". . . . . ."
"Được, đây là em tự chọn ." Dứt lời, thẳng người, đi vào nới chặt khít kia, xuyên thấu, không chút lưu tình.
Cự đại, nóng trướng, vào sâu, khiến cho Cố Lạc ngẩng đầu lên, cắn răng nhịn được kêu đau, cũng trong giờ phút này nghe được câu cuối cùng Thi Dạ Diễm nói trước khi cúp điện thoại."Ngày đó nói còn chưa xong, Evan, giữa anh và Cố Lạc, có phải hay không xảy ra cái gì?"
Trong lòng Cố Lạc như bị kim châm vậy, chua xót đau đớn.
Thi Dạ Triêu rút lui khỏi cô, lại tiếp tục hung hãn đi vào, nắm cằm của cô, buộc cô nhìn thẳng mình."Em cảm thấy, anh nên trả lời cậu ấy như thế nào?"
Thi Dạ Diễm bên kia đang nằm ở trên ghế sa lon đang kẹp điện thoại cùng con gái chơi đùa, tiểu Trà Diệp trong tiếng cười chợt nghe thấy những lời này của Thi Dạ Triêu, chân mày bỗng chốc nhăn lại."Cô ở bên cạnh bác?"
Ngón trỏ của anh cường ngạnh dò xét giữa hai cánh môi cơ hồ cắn chặt của cô, ở trong mắt cô thấy tuyệt vọng thì Thi Dạ Triêu đưa tay cắt đứt điện thoại, đáy mắt dần dần xuất hiện sương mù, không khid quanh người nhanh chóng xảy ra biến hóa.
Bị cúp điện thoại trái tim Thi Dạ Diễm giống như quấn quanh một đám mây đen, tiểu Trà Diệp nhận thấy được cảm xúc của anh biến chuyển, yên lặng bước tới ngồi ở trên bụng anh."Lạc Lạc cùng Evan ở chung một chỗ?"
Thi Dạ Diễm suy ngẫm không nói, tiểu Trà Diệp không rõ chân tướng, tự mình suy ngẫm một chút, chợt lộ ra vẻ mặt vui sướng."Cha, không bằng để cho Evan làm bạn trai của Lạc Lạc đi?"
Chân màyThi Dạ Diễm bỗng chốc nhăn thành một đoàn, lập tức lục tìm số điện thoại của Cố Lạc gọi đi, vang lên mấy tiếng sau rốt cuộc tiếp thông, chỉ là giọng nói bên kia truyền tới cũng là một đứa bé trai."Xin chào?"
Thi Dạ Diễm không để ý đối phương là ai, mở miệng liền hỏi: "Cố Lạc đâu? Cùng ai ở chung một chỗ?"
Lục Kya việt trầm mặc chốc lát, cân nhắc nhiều lần sau đó nói ra một cái tên.
"Thi Dạ Triêu."