Lâu Rồi Không Gặp - Chương 49

Tác giả: Bắc Nam

Chương 49: Cố Chuyết Ngôn nói: €�Anh giặt rồi.”
“Khóc một trận là được rồi.” Cố Chuyết Ngôn thấp giọng dỗ dành, không mang theo khăn giấy, từ đâu đó móc ra một tấm khăn tay nhỏ của Cố Bảo Ngôn, còn in hình hoa hướng dương.
Trang Phàm Tâm tay ôm mũ, tự giác biết khóc nhè rất mất mặt, nhưng mà không ngừng được, nước mắt cứ trào ra từ trong tuyến lệ, một lúc lâu sau, Cố Chuyết Ngôn gỡ tay cậu ra, xoa xoa một hồi rồi dắt cậu sang một góc khuất.
Có người rướn cổ lên nhìn bọn họ, nghị luận cũng có, cũng không là gì, Cố Chuyết Ngôn đã làm thì không biết xấu hổ. Lúc đó từng comeout náo loạn một lần, là anh bị người khác liên lụy, còn lần này, là anh làm cho Trang Phàm Tâm.
Anh biết Trang Phàm Tâm có ghen tỵ, rõ ràng thích một người, nên chuyện tốt hay chuyện xấu, phong quang hay lúng túng, tất cả đều là mình và đối phương cùng nhau trải qua. Giống như cây kẹo bông, xé ra hay hòa tan, cũng đều là ngọt.
Cố Chuyết Ngôn nhấc nhấc cái cằm nhọn của Trang Phàm Tâm, lau đi một giọt nước mắt: “Còn giận không?”
Trang Phàm Tâm nói: “Em tỉnh ngộ rồi.” Cậu vô cùng ngoan ngoãn, mí mắt đỏ bừng càng lộ vẻ thành khẩn, “Là mấy ngày nay em giận dỗi vô lý, em xin lỗi.”
Chiến tranh lạnh mấy ngày mấy đêm, Cố Chuyết Ngôn trước khi tới đã có chủ ý, sau khi hòa giải phải giáo huấn, phải lập quy củ, nhưng lúc này trong đầu lại trống rỗng. Anh vươn tay nắm gáy Trang Phàm Tâm, kéo lại, ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, nói: “Đây là lần đầu tiên anh viết thư tình, khá thô tục, em xem tạm thôi.”
Trước иgự¢ lại vang lên mấy tiếng hức hức, Trang Phàm Tâm dụi vào lòng Cố Chuyết Ngôn khóc nhè, cảm xúc và cảm động bay ra khỏi miệng, Cố Chuyết Ngôn xoa xoa gáy cậu, xoa đến khi lên cả tĩnh điện.
Hồi lâu mới bình tĩnh, nước mắt như mưa cũng biến mất, Trang Phàm Tâm lại muốn đội mũ, Cố Chuyết Ngôn đè tay cậu lại, thôi đi, không sợ khua trúng cây à.
Trang Phàm Tâm khịt mũi, ánh mắt dính trên vẻ bề ngoài của Cố Chuyết Ngôn, áo sơ mi trắng, áo đuôi yến, quần tây, trên cổ thắt một cái nơ rất lãng mạn, như một quý ông, một hoàng tử, nhưng mà vẫn giống chú rể nhất.
Cố Chuyết Ngôn nhìn thấy Tề Nam đăng vòng bạn bè, suy đoán Trang Phàm Tâm cũng tới, tìm Triệu Kiến Thu hỏi quả nhiên là thật, anh mượn đồ của Tiết Mậu Sâm, dẫn Cố Bảo Ngôn cùng tới.
“Ừm đúng rồi.” Cố Chuyết Ngôn nói, “Dì bảo anh nói em biết, dì và chú đã đặt trước nhà hàng hưởng thụ thế giới hai người rồi, bữa trưa em tự giải quyết.”
Trang Phàm Tâm lập tức dính người: “Chúng ta buổi trưa ăn ở ngoài hả?”
“Chị Hồ nói ngày đầu năm mới muốn làm một bữa tiệc lớn.” Cố Chuyết Ngôn ôm lấy Trang Phàm Tâm đi dạo trở lại, “Chờ một lát về nhà, cùng ông ngoại anh đón năm mới.”
Dưới gốc cây nơi cổng vào triển lãm, công chúa Jasmine đang chơi bài cùng Saiki Kusuo.
Tề Nam và Aomine Daiki chụp hình xong, quay người nhìn thấy Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm đứng ở trong biển người nhìn nhau, còn tưởng là remake “Vườn sao băng”, sau đó gặp được Cố Bảo Ngôn, hắn từng thấy cô nhóc trên vòng bạn bè của Cố Chuyết Ngôn, nên dẫn cô nhóc đi dạo một vòng.
Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm tìm tới bọn họ, đều ngồi dưới gốc cây, Tề Nam bồn chồn nói: “Hai đứa mày có phải là có chuyện gì không?”
Trang Phàm Tâm hơi chột dạ: “Tụi tao muốn cùng thi vào top 10 của khối.”
“Mịa nó…” Tề Nam nói, “Đúng là chuyện thần thoại.”
Cố Chuyết Ngôn thẳng thắn giả ngu, cúi đầu hỏi Cố Bảo Ngôn: “Ai mua bộ bài tây này cho em?”
“Gì mà bài tây, quê quá đi bồ ơi.” Tề Nam móc ra một xấp hóa đơn, “Này, thẻ bài Sakura, Hữu Nhân Sổ, Luffy, còn có một phần hotdog phô mai, em gái mày tiêu hơn 200 tệ của tao, hóa đơn đây.”
Cố Chuyết Ngôn móc túi tiền: “Lát nữa còn có hoạt động gì không?”
Tề Nam cười thần bí, lát nữa hắn định tham gia offline cộng đồng mạng, đi làm quen với các chị em gái. Cố Bảo Ngôn nhanh chóng hỏi: “Vậy em là em gái có tham gia được không?”
“Em hơi nhỏ.” Tề Nam lấy ăng ten trên xuống gắn lên trên đầu Cố Bảo Ngôn, “Tặng em đó, sử dụng siêu năng lực để nhanh chóng trưởng thành.”
Tề Nam bỏ lại bọn họ đi truy tìm hạnh phúc, Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm dẫn cô nhóc về nhà, Trang Phàm Tâm không thay quần áo, vui vẻ theo sát đi sang nhà họ Tiết ăn ké một bữa tiệc lớn.
Hôm nay chị Hồ ăn cùng bọn họ, tính ra chị Hồ đã chăm sóc cho Tiết Mậu Sâm gần năm năm rồi, lúc trước Trang Phàm Tâm mới vừa lên cấp hai, bị Tiết Mậu Sâm kéo tới làm nhà phê bình, này cũng không ăn kia cũng không ăn, thiếu chút nữa làm chị Hồ không qua được thời gian thử việc.
Mọi người tề tựu đầy đủ, một bàn đầy đồ ăn và pizza, giống như trở lại ngày hai anh em mới tới, Tiết Mậu Sâm mở một chai rượu vang, trong mùi thơm nồng nặc mà cảm khái, ngày này năm ngoái ông và gia đình Trang Phàm Tâm cùng nhau đón tết, năm nay ông được ở trong gia đình của mình đón tết vui vẻ.
Trang Phàm Tâm nhấp một hớp rượu, rất thơm, chạm ly với Tiết Mậu Sâm: “Ông ơi, tết năm nay con cũng phải đến quỵt cơm.”
Cố Chuyết Ngôn ngước mắt, ỷ vào chân dài, ngả ngớn cọ mắt cá chân Trang Phàm Tâm. Tiết Mậu Sâm chẳng hay biết gì, nói: “Thật sao? Nghỉ đông năm nào con cũng đi Mỹ với ông bà nội mà, đừng có dọa người già cô đơn như ông.” Thichtruyen reup là chó
Trang Phàm Tâm nói: “Năm nay không đi đâu, con muốn ở lại Dung Thành ăn tết.”
Thật ra cậu vẫn chưa nói với ba mẹ, nhưng cậu nghĩ Trang Hiển Dương và Triệu Kiến Thu sẽ đồng ý, dù không đồng ý cũng không thể trói cậu lên máy bay. Cậu liếc trộm Cố Chuyết Ngôn, dùng lông nheo và đuôi mắt nói chuyện, giáng sinh đón cùng nhau, tết tây cũng đón cùng nhau, tết ta cũng muốn trải qua cùng anh.
Cố Chuyết Ngôn nhìn đến rõ ràng, tỏ thái độ nói: “Ông ngoại, con cũng không về đâu ạ…”
“Vậy ông nội con không tìm ông tính sổ chứ?” Tiết Mậu Sâm vui vẻ nói, “Nhưng mà ông cũng không sợ ổng tính sổ.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Năm nay tụi con cùng nhau đón tết, tiền lì xì ông nhét dày một chút nha.”
Bọn họ chọc Tiết Mậu Sâm vui vẻ, rượu vang bất tri bất giác hết hơn nửa chai, Trang Phàm Tâm uống đến nỗi hai gò má đỏ bừng, lúc gặm pizza toàn là híp mắt.
Sau giờ trưa, Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm ở trong phòng ngủ, cửa sổ sát đất mở một khe nhỏ, gió đông và ánh nắng Dung Thành cùng lùa vào. Nơ đã cởi, khuy áo cũng mở ra hai nút đầu tiên, Cố Chuyết Ngôn cứ ngồi như vậy ở trên ghế sôpha, rượu vào có hơi buồn ngủ.
Trên bàn bày giấy trắng tán loạn, hai, ba cây 乃út chì độ lớn không đồng đều, Trang Phàm Tâm ngồi ở mép giường, hướng về phía Cố Chuyết Ngôn, nắm lấy giấy 乃út bắt đầu miêu tả.
Mấy phút sau, Cố Chuyết Ngôn nhấc mí mắt: “Lại để anh làm người mẫu à?”
Trang Phàm Tâm không lên tiếng, chỉ lo vẽ, qua mấy phút sau vò giấy, vẽ lại tấm khác, lại vo giấy, năm lần bảy lượt vẫn chưa kết thúc. Đôi mắt Cố Chuyết Ngôn đóng lại, nhưng vẫn chừa lại một khe hở, nửa mê nửa tỉnh mà xem Trang Phàm Tâm dằn vặt bản thân.
Đếm không hết có bao nhiêu tờ, giấy vò ném ở trên thảm trải sàn, Trang Phàm Tâm vươn tay lấy tờ mới, bị Cố Chuyết Ngôn giữ lại cổ tay đột nhiên kéo một cái, kéo cậu từ góc giường đến trước người.
Giống như ông lớn, Cố Chuyết Ngôn vỗ vỗ lên đùi mình.
Trang Phàm Tâm ngồi lên, tìm kiếm tư thế thoải mái nhất, làm cậu mềm mại nhất, cong lưng dính vào lòng Cố Chuyết Ngôn, Cố Chuyết Ngôn vươn cánh tay ôm lấy cậu, dù cho trời long đất lở cậu cũng lười nhúc nhích.
“Hết tờ này đến tờ khác…” Cố Chuyết Ngôn tính sổ, “Em cố ý lãng phí giấy của anh đấy à?”
Trang Phàm Tâm nói: “Em vẽ không đẹp.” Cậu nhấc cánh tay vòng qua cổ Cố Chuyết Ngôn, trong hơi thở toàn là mùi rượu. Cố Chuyết Ngôn lúc này mở mắt ra: “Tại sao vẽ không đẹp? Anh có lộn xộn đâu.”
Lạch cạch, dép lê trên chân Trang Phàm Tâm rơi mất, cậu nói: “Nhưng mà em lộn xộn.”
Cố Chuyết Ngôn mơ hồ: “Em lộn xộn chỗ nào?”
Trang Phàm Tâm rũ mắt xuống, bắt được bàn tay của Cố Chuyết Ngôn đặt trên đùi cậu, dời lên Ⱡồ₦g иgự¢, cách bộ đấu kiếm dùng sức mà ấn vào, lông mi không nhịn được run cầm cập, ngượng: “Em nhìn anh, ở đây liền lộn xộn.”
Mặt Cố Chuyết Ngôn cũng đỏ lên, rượu vào to lớn hơn, sao da thịt người này lại mịn đến thế này chứ, anh không rảnh suy nghĩ đến những cái khác, nghiêng đầu hôn lên mặt Trang Phàm Tâm, vừa nhấc hàm dưới lên liền ngăn chặn đôi môi.
Trước giờ anh đều hôn rất ác liệt, nhiều lần muốn gặm người ta sưng lên, sau đó lại dịu dàng, chóp môi làm 乃út phác hoạ, làm ướt hai cánh môi cậu, cạy mở hàm răng, tiến vào khoang miệng, mềm như vậy, nhất thời không biết là đầu lưỡi hay là xương thịt trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Trang Phàm Tâm kêu ưm ưm, ngước đầu, hầu kết liên tục lăn lên lăn xuống, từ trong cổ họng vọng ra tiếng vang yếu ớt. Cậu không còn sức lực, cánh tay treo trên bả vai Cố Chuyết Ngôn lảo đà lảo đảo, rõ ràng không hề làm gì cả, mà thái dương thấm ướt mồ hôi.
“Còn vẽ nữa không?”
“Ưm… Vẽ không được…”
Ngoài ban công có chim nhỏ đậu trên lan can, hót líu lo, sau đó bay đi.
Không biết có bao nhiêu con bay tới, Cố Chuyết Ngôn mới buông lỏng Trang Phàm Tâm ra, hai người đều thở hổn hển, mùi rượu đậm nhạt hòa vào nhau, tỉnh táo chuyển thành say mê.
Anh vén tóc trên trán Trang Phàm Tâm lên, mặt mũi đỏ hồng xinh đẹp, kéo cổ áo ra một chút, cái cổ nhỏ nhắn cũng đỏ lừ. Con ngươi Trang Phàm Tâm ௱ôЛƓ lung, cả người như bị rút hết sức lực.
Nhưng vẫn còn có chút ý thức, cậu giống như một con mèo say bò tường, vịn vai Cố Chuyết Ngôn rầm rì nửa ngày, giọng nói lẫn mùi rượu thì thầm, em yêu anh.
Mắt Cố Chuyết Ngôn lóe sáng, ôm lấy eo và chân người ta bế lên, đi tới bên giường, nhấc đầu gối nửa quỳ đặt Trang Phàm Tâm nằm ngang. Anh cho là mình vô tội, trách là trách Trang Phàm Tâm uống say gây chuyện, hai ba động tác cởi bộ đấu kiếm ra.
Trên người Trang Phàm Tâm chỉ còn một cái áo ba lỗ và ҨЦầЛ ŁóŤ, bắp chân mảnh khảnh còn mang một đôi vớ trắng tinh, cuộn lại, chất đống ở cổ chân lên không được xuống không xong. Cậu thấy lạnh, càng thấy nóng, da dẻ bại lộ trước không khí, trước ánh sáng, giống như thủy ngân dính giấy thếp vàng. (*)
(*) khi giấy vàng dính phải thủy ngân sẽ bị co rúm lại
Trang Phàm Tâm cuộn tròn mình lại, tìm chăn muốn che người.
Cố Chuyết Ngôn không cho, sải bước tới bao phủ ở trên người Trang Phàm Tâm, dứt khoát cởi khuy áo sơ mi ra.
“Em…” Trang Phàm Tâm rệu rã, trong mắt chỉ có khuôn mặt Cố Chuyết Ngôn tới gần, cậu nghiêng người thì bị vặn lại, chăn khép lại thì bị mở ra, cậu nhớ tới bức thư tình, muốn tới gần em, đòi hỏi em, xâm phạm em…
Bỗng nhiên, tay Cố Chuyết Ngôn xen vào trong tóc cậu, động viên cậu, dụ dỗ cậu, vững vàng khống chế cậu.
“Cục cưng…” Cố Chuyết Ngôn nói, “Thư tình không phải viết chơi đâu, em phải nghe lời.”
Trang Phàm Tâm mơ hồ đáp một tiếng, không che giấu được mà hơi khi*p sợ.
Cánh cửa phòng dày nặng giống như một tấm lưới, tiếng chim hót líu lo ngoài ban công không lanh lảnh như cũ, tiếng cọt kẹt của giường cũng lúc ẩn lúc hiện, tiếng dỗ khẽ của Cố Chuyết Ngôn dường như cũng không nghe được, rất đứt quãng, chỉ có tiếng gào khóc vừa đáng thương vừa sung sướng của Trang Phàm Tâm.
Trang Phàm Tâm mềm thành một vũng nước, mặc cho Cố Chuyết Ngôn dằn vặt, trên vách tường có cái bóng nhạt màu của bọn họ, xếp vào vừa khớp, giống như khảm bảo thạch, là đính vào hay Ⱡồ₦g vào thì cũng vững chắc không cách nào tách ra.
Buổi trưa sáng sủa không cần bật đèn, bọn họ lưu luyến phóng túng, drap trải giường hỗn loạn, Trang Phàm Tâm nằm ở trên gối run rẩy, xương bướm thon gầy như một đôi cánh nhỏ được đẽo gọt tinh tế, trên eo đỏ bừng một vòng, bị hai bàn tay của Cố Chuyết Ngôn vuốt ve bấm nhéo.
Làm đến buổi tối, Trang Phàm Tâm ngủ vừa tỉnh, tỉnh giấc lại mệt mỏi ngủ, trong lúc chị Hồ gõ cửa nói đã nấu xong cơm tối rồi, Cố Chuyết Ngôn vững vàng nói không đói bụng, chị Hồ vừa đi, cúi người liền cắn lên hình xăm Trang Phàm Tâm.
Ban đêm, Cố Chuyết Ngôn bị gió lạnh thổi đến tỉnh, Trang Phàm Tâm vùi trong khuỷu tay anh, màu đỏ trên mặt vẫn chưa tan hết. Anh đứng dậy kéo cửa sổ, ôm ngang Trang Phàm Tâm đến phòng tắm tẩy rửa, anh bảo người ta nghe lời, vào lúc này thì ngoan ngoãn cực kỳ, có khi vứt vào trong bồn tắm cũng sẽ không có phản ứng gì.
Cố Chuyết Ngôn giúp Trang Phàm Tâm mặc ҨЦầЛ ŁóŤ và áo thun của anh, dùng chăn quấn chặt, ôm cậu ngủ tiếp.
Trong mớ hỗn độn ấy, Trang Phàm Tâm cọ cằm của anh, giọng điệu yếu ớt: “௱ôЛƓ đau quá…”
Cố Chuyết Ngôn lấy tay xoa, bàn tay dường như bao phủ hết hai tảng thịt của Trang Phàm Tâm, đối phương đau thế nào anh không chắc chắn, nhưng bản thân ngày càng muốn nhiều hơn thì là thật.
Bọn họ ôm nhau đến khi mặt trời chói chang, nếu không phải cẳng chân bị chuột rút, Trang Phàm Tâm chắc vẫn không chịu tỉnh. Cậu giãy dụa một hồi, nhắm hai mắt, hừ vài tiếng rất đáng thương, Cố Chuyết Ngôn nhất thời tỉnh táo, choàng dậy niết bụng chân của cậu, dần dần hết chuột rút, cậu mở mắt ra mơ màng, nhìn phần lưng bị bấu đỏ của Cố Chuyết Ngôn.
“Ngủ nữa không?” Cố Chuyết Ngôn thả chân cậu ra, nhào tới giả bộ chặn người.
Trang Phàm Tâm lắc đầu một cái, hết cơn say, đầu óc tỉnh táo nhớ lại hình ảnh ngày hôm qua, từng ảnh từng ảnh chất lượng như 1080p.
Cậu nhìn cổ Cố Chuyết Ngôn, dấu răng ở trên hết sức rõ ràng: “… Là do em cắn sao?”
“Em nói xem?” Cố Chuyết Ngôn nói, “Cứ đòi trồng dâu tây cho anh, cắn nửa ngày chỉ chảy nước dãi, em lại còn dỗi, thở hổn hển mới cắn được một cái.”
Trang Phàm Tâm vừa giận dữ vừa xấu hổ mà xin lỗi: “Xin lỗi, em uống quá nhiều rồi.”
“Không sao.” Cố Chuyết Ngôn cười, gỡ chăn, “Anh cũng cắn em.”
Trang Phàm Tâm vén áo thun lên, vai, cổ, иgự¢ không có chỗ nào đầy thịt, loang lổ màu đỏ hồng, liếc mắt nhìn bên eo, còn có thắt lưng bị anh bấm đỏ. Chân hơi động liền đau, ҨЦầЛ ŁóŤ có hơi lớn, là cái cậu mua cho Cố Chuyết Ngôn, cậu nhìn quanh tìm ҨЦầЛ ŁóŤ của mình, trông thấy nó treo ở móc phơi quần áo ngoài ban công.
Cố Chuyết Ngôn nói: “Anh giặt rồi.”
“…” Sắc mặt Trang Phàm Tâm đỏ lừ, “Em lấy về tự giặt được mà.”
“Ngày hôm qua đã ướt rồi.” Cố Chuyết Ngôn ép người ta đến đường cùng, “Ướt vắt ra nước luôn đấy.”
Trang Phàm Tâm ngồi dậy bịt miệng Cố Chuyết Ngôn, bị thuận thế ôm lấy, Cố Chuyết Ngôn ôm cậu xuống giường, đi tới trước tủ quần áo chọn đồ, đè cậu ở trên cửa tủ cọ xát, nói cậu da mỏng thịt mềm rất ngọt, nói tới nỗi cậu suýt chút nữa ngất đi.
Điện thoại có mười mấy thông báo chưa xem, đều là cuộc gọi của Trang Hiển Dương và Triệu Kiến Thu, còn có mấy tấm ảnh buổi offline Tề Nam gửi, Trang Phàm Tâm đổi sang đồ thể thao của Cố Chuyết Ngôn, che khuất cánh tay chân, rửa mặt chuẩn bị về nhà.
Cậu đi không nhanh, bước một bước cả người đều đau, đi ra khỏi cửa nhà họ Tiết, cậu không cho Cố Chuyết Ngôn tiễn nữa.
“Vậy em đi chậm một chút.” Cố Chuyết Ngôn căn dặn, “Khó chịu thì nói với anh, anh sang bôi thuốc cho em.”
Trang Phàm Tâm đỏ mặt đi về phía trước, mang theo bộ đồ đấu kiếm, và cả thư tình, đi mãi mới đi được một mét, cậu rốt cuộc phát hiện cũng không phải là cậu đi quá chậm, mà là có chuyện chưa nói.
Cậu xoay người lại gọi: “Cố Chuyết Ngôn.”
“Hả?” Cố Chuyết Ngôn nhìn cậu.
Trang Phàm Tâm nói: “Trở về em sẽ nói với ba mẹ, em đang hẹn hò với anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc