“Caine đang đợi hắn”, chàng trả lời rồi cúi xuống hôn nàng tiếp. Nàng ngẩng mặt lên cùng lúc. Sự cám dỗ mạnh đến mức không thể kháng cự lại. Miệng chàng bao phủ miệng nàng cho cái hôn lướt dịu dàng, nhưng nó không hề đủ. Chàng hôn sâu hơn, hài lòng vì không cần buộc nàng hé môi đón đợi. Lưỡi chàng quét vào bên trong quấn lấy lưỡi nàng và một tiếng gầm gừ trầm trầm thèm khát thoát ra cổ họng.
Nụ hôn đang thiêu cháy nàng. Bởi không có chút kinh nghiệm nào nên không thể kiểm soát phản ứng với những ᴆụng chạm kỳ diệu từ người đàn ông này. Nàng cũng không thể cảm nhận được hết mùi vị của chàng, và, Chúa ơi, mùi hương - rất sạch, rất đàn ông một cách tuyệt vời - vô cùng khêu gợi.
Sự hưởng ứng tự do của nàng gần như phá vỡ sức kiềm chế của chàng. Colin biết đã đến lúc dừng lại. Chàng cố kéo ra nhưng Alesandra không hợp tác với kế hoạch cao quý đó. Đôi cánh tay nàng quấn lấy cổ và vít đầu chàng thấp xuống để chàng hôn nàng sâu hơn nữa.
Chàng để nàng đi theo bản năng. Nàng thì thào điều gì đó với một tiếng thở dài trước khi lưỡi rụt rè chạm vào lưỡi chàng. Colin cảm thấy tính kỷ luật và quy tắc của mình đã bay biến đi đâu mất. Môi chàng miệt mài trên môi nàng hết lần này đến lần khác với yêu cầu mạnh mẽ.
“Có phải mọi chuyện... hãy vì lòng nhân từ của... để chuyện đó sau buổi lễ, Colin.”
Giọng Caine xé toạc không gian say đắm bao quanh Colin và Alesandra. Colin chầm chậm rút lui. Alesandra mất nhiều thời gian hơn một chút để trấn tĩnh lại. Colin phải giúp nàng gỡ tay ra khỏi cổ mình. Chàng cũng siết chặt sợi dây áo trên áo choàng.
Nàng chẳng động đậy, chỉ nhìn chàng chỉnh lại chiếc áo choàng che kín từng khoảng trống trên cổ mình. “Nàng nên mặc váy cưới ngay bây giờ”, chàng thầm thì đề nghị, mỉm cười vì vẻ sửng sốt trên mặt nàng. Nàng vẫn chưa tỉnh táo sau những ᴆụng chạm vừa rồi, và sự thật đó làm chàng hài lòng hết sức.
“Nàng có nghe ta nói không?”, Colin hỏi bởi vì nàng vẫn không cử động. Nàng biết phải nắm bắt lại tâm trí mình. Nàng lùi lại một bước, tránh xa nguyên nhân khiến nàng mụ mẫm cả người. “Vâng, ta nên thay đồ”, nàng gật đầu đồng ý rồi lập tức phủ nhận bằng một cái lắc đầu. “Ta không thể thay đồ. Bọn họ...”
“Chị sẽ giúp em”, Jade tình nguyện. Chị dâu Colin khẽ nhăn mặt lo lắng và thông cảm, “Nó không mất thời gian lắm đâu”, cô hứa.
Alesandra quay lại và cố nở một nụ cười. Nàng bất ngờ phát hiện ra cả Caine lẫn Jade đang đứng đó chỉ cách vài bước chân. Nàng không nghe thấy họ đi vào phòng.
Nụ hôn của Colin phong kín cả thế giới, nàng nhận ra, và, Chúa ơi, họ có thấy cách nàng bám chặt vào chàng không? Mặt nàng đỏ ửng bởi suy nghĩ về khả năng đó.
Sự bối rối đột nhiên làm nàng dường như không thể suy nghĩ. Nàng muốn nói gì đó nhưng không thể nhớ ra đó là điều gì. Nàng luồn tay vào tóc một cách lơ đãng. Chiếc áo choàng tách ra một chút khi nàng cử động. Colin tức khắc bước đến, kéo sát nó lại về đúng vị trí. Chàng hành động cứ như một ông chồng có quyền sở hữu vậy. Nàng có thể nghĩ đó là cử chỉ trìu mến nếu chàng không bắt đầu cau mày.
“Nàng không nên tiêu khiển tự do trong chiếc áo choàng này”, chàng bảo nàng. “Các nữ tu không dạy cho nàng bất kỳ điều gì sao?”
Chàng không đùa. Nàng gạt tay chàng ra khỏi cổ mình và cố xoay chuyển sang chuyện khác. “Anh có bắt được tên chuồn xuống cầu thang không?” Nàng hỏi Caine.
“Có.”
“Tốt”, nàng thầm thì. “Họ đến đây với những bông hoa. Ta nên nhận ra... khi họ mang những cái bình lên lầu, nhưng ta...”
Mọi người chờ nàng kết thúc lời giải thích. Một lúc sau họ biết nàng sẽ không nói thêm gì nữa.
“Tên kia thì sao?” Caine hỏi.
“Colin ném hắn ra ngoài cửa sổ.”
“Raymond bắt hắn ta”, Colin nói. Caine suýt nữa bật cười nhưng kịp thấy cái hất đầu về phía Alesandra của em trai mình. Anh lập tức gật đầu tán thành với lời nói dối buồn cười đó. “Thật là tốt.”
“Có thể còn những tên khác đang đợi trong những phòng khác không?” Alesandra hỏi.
Colin trả lời nàng. “Không.”
“Cận vệ của em đã kiểm tra kỹ lưỡng ngôi nhà. Không còn kẻ nào khác nữa.” Caine cố xoa dịu nỗi sợ của Alesandra.
Jade kéo sự chú ý của chồng mình khi thở hổn hển nho nhỏ. Anh quay sang cô và thấy nước trong mắt cô. “Chuyện gì thế, cưng?”, anh thì thầm hỏi.
Jade chỉ xuống sàn trước tủ quần áo. Caine nhìn theo, thấy chiếc váy cưới, và lầm bầm chửi rủa.
Alesandra không chú ý đến ai ngoài Colin. Nàng vừa nhận thấy chàng có vẻ khang khác nhưng lại không thể nắm bắt được nó.
“Chúng ta sẽ làm lễ cưới trong mười phút nữa, Alesandra. Nếu nàng còn mặc áo choàng thì nàng sẽ kết hôn trong chiếc áo đó. Caine, đổi áo khoác cho em. Áo em rách rồi.”
“Ta nghĩ kết hôn ngày hôm nay không được đâu”, Alesandra thì thào. “Mười phút”, Colin lặp lại.
Quai hàm chàng bạnh ra như bảo rằng chàng sẽ không nghe thêm lý lẽ nào nữa. Nàng vẫn cố gắng lần cuối. “Không”, nàng tuyên bố cùng vẻ mặt nổi loạn.
Chàng cúi xuống đến khi chỉ cách mặt nàng vài centimet. “Có.”
Nàng thở hắt ra, rồi gật đầu. Colin hài lòng vì rốt cuộc nàng cũng quyết định hợp tác, chàng trao nàng một nụ hôn mạnh mẽ, sau đó quay lưng đi ra cửa.
“Bọn chúng đã phá hủy váy cưới của cô bé, Colin.”
Jade thông báo. Alesandra òa khóc nức nở. Mọi người tin nàng đau lòng vì chiếc váy cưới, dĩ nhiên là vậy, nhưng đó không phải là lý do thật sự làm nàng quẫn trí đến thế. Nàng đã xác định được vẻ khác lạ của Colin. “Chàng đã cắt tóc.”
Giọng nói phẫn nộ khiến Colin choáng váng. Chàng xoay người và thấy nước mắt chảy ròng ròng trên mặt Alesandra, lập tức muốn an ủi nàng. Ngay khi chàng bước đến chỗ nàng thì nàng bắt đầu lùi ra sau, thế là chàng dừng lại để nàng đứng yên. Chàng không muốn nàng vô tình giẫm lên những mảnh thủy tinh vỡ. Chàng cũng không muốn nàng hoảng sợ, và vẻ mặt nàng như đã sẵn sàng cho điều đó.
Alesandra đã bị chấn động và thêm vào đó là sự hồi hộp trong ngày cưới mà chàng đoán là đa số các cô dâu đều sẽ hành động vô lý như bây giờ.
Colin biết sẽ không bao giờ đưa được nàng xuống dưới lầu và làm lễ kết hôn cho đến lúc giúp nàng bình tĩnh lại được. Chàng quyết định nếu nàng muốn nói về tóc tai của mình lúc này thay vì tập trung vào vấn đề thực sự làm nàng thất vọng, chàng sẽ để nàng làm vậy.
“Đúng”, chàng nói, giọng êm dịu đến mức có thể. “Ta đã cắt tóc. Nàng phật ý à?”
Nàng gật đầu. “ồ, vâng, nó làm ta phật lòng”, giọng nàng run lên giận dữ. “Thật ra mà nói, nó làm ta tức giận.”
Nét mặt chàng ngạc nhiên, chẳng hiểu tại sao nàng lại tức giận với mình. Rõ ràng chàng không nhớ những gì đã nói khi nàng hỏi tại sao chàng để tóc quá dài.
Tự do. Đúng, đó là những gì chàng nói. Nàng nhớ từng từ giải thích. Tóc dài ngang vai nhắc nhở chàng là người đàn ông tự do.
Alesandra nhìn xuống chân Colin. “Tại sao chàng không đeo xích chân, Colin?
“Nàng đang nói cái gì thế?” Colin không thể không để lộ giọng bực tức. “Cô bé thất vọng vì váy cưới”, Caine quyết định vậy.
“Đừng can dự vào chuyện này”, Alesandra ra lệnh.
Caine nhướng mày. Bây giờ Alesandra hành động rất giống một công chúa và nàng xử sự với Caine giống như với một thần dân của mình. Anh không dám cười, e ngại sự thích thú của mình sẽ đẩy cơn nóng giận của nàng lên cao. Trông nàng rất giận dữ và khổ sở.
“Ôi, Chúa ơi, hãy nhìn những gì chàng làm với ta”, nàng nói với Colin. Nàng khoanh tay lại trước иgự¢ và lườm chàng một cái trước khi hướng ánh mắt sang Caine. “Hãy tha thứ cho sự cáu kỉnh của ta. Ta không thường để cho người khác thấy mình khó chịu, nhưng người đó làm ta quên hết những quy tắc vàng của Mẹ bề trên. Ta sẽ không ở trong tình trạng như vậy nếu người đó không cắt tóc.”
“Người đó?” Caine lặp lại với nụ cười đến tận mang tai.
“Quy tắc vàng là gì?” Jade hỏi tò mò.
“Váy cưới không phải là lý do làm nàng khó chịu?” Colin khó hiểu.
“Phẩm giá và chuẩn mực”, Alesandra giải thích với Jade trước khi quay lại về phía Colin. “Không, thật sự không phải tại váy cưới.” Nàng hít thật sâu và tự ra lệnh cho chính mình phải dịu xuống. Colin không thể hiểu cái tát mạnh nhạy cảm chàng vừa dành cho nàng, nàng đoán vậy, và chàng đã từ bỏ tự do của mình, “Ôi, đừng bận tâm. Vâng, dĩ nhiên ta thất vọng vì chiếc váy cưới. Mẹ chàng cũng sẽ thất vọng lắm. Bà đã trả cả một món tiền lớn cho những dải đăng ten đó. Nó sẽ làm bà đau lòng nếu biết nó bị phá hỏng.”
“Vậy là nàng lo lắng cho cảm xúc của mẹ ta?” Colin hỏi, cố gắng đến trung tâm của vấn đề.
“Ta vừa mới nói đúng không? Colin, sao chàng có thể cười vào lúc này? Ta không có gì để mặc.”
“Chắc chắn...”
Nàng không để chàng kết thúc. “Hứa với ta chàng sẽ không nói với mẹ chàng”, Alesandra yêu cầu. “Ta muốn chàng hứa, Colin. Nó sẽ phá hỏng đám cưới của bà nếu bà biết được.”
“Đây là đám cưới của nàng, Alesandra, không phải của mẹ ta.”
Nàng chẳng muốn nghe thêm. “Hứa với ta.”
Colin thở dài sườn sượt. “Ta sẽ không nói với bà.” Chàng không thêm vào rằng mẹ chàng chắc chắn sẽ nhận ra Alesandra không mặc váy cưới. Nàng vẫn còn quá bối rối để nghĩ về điều đó và chàng sẽ không nhắc nhở nàng được.
Nàng cũng buộc Caine và Jade hứa. Mọi người nhanh chóng đồng ý để làm dịu Alesandra. Colin lắc đầu trước hành vi kỳ quái của nàng. Chàng nắm lấy vai, kéo đến gần và hôn nàng. Sau đó thả nàng ra và rời khỏi phòng. Caine theo sau chàng tức thì.
“Cô ấy có vẻ hơi bồn chồn, phải không?” Colin hỏi Caine.
Anh trai chàng phá ra cười như nắc nẻ. “Anh không thể hình dung tại sao”, anh dài giọng. “Cô dâu của em bị đối xử тһô Ьạᴏ, suýt bị bắt cóc bởi hai trong số những tên khốn kiếp xấu xa nhất mà anh từng gặp và chắc chắn là rất khi*p sợ. Cô bé cũng đã làm rõ một cách hoàn hảo rằng cô bé không muốn lấy em, và váy cưới của cô bé bị xé thành từng mảnh. Không, anh không thể hình dung tại sao cô bé bồn chồn.”
Colin rụt vai. “Một ngày khó khăn”, chàng lẩm bẩm.
“Sẽ khá hơn thôi”, Caine dự đoán. Anh hy vọng là mình đúng.
Không ai trong hai người nói thêm lời nào nữa cho đến khi họ đến phòng đón khách. Họ trao đổi áo khoác dọc đường xuống cầu thang. Nó gần vừa vặn với Colin.
Colin nhận thấy đám đông tập trung tại phòng khách, chàng bắt đầu đi vào trong, sau đó đột ngột đứng lại và hướng về Caine.
“Anh sai rồi.”
“Sẽ không khá hơn à?”
Colin lắc đầu. “Anh nói Alesandra không muốn kết hôn với em. Anh sai rồi. Cô ấy muốn.”
Caine mỉm cười. “Vì em nhận ra cô bé yêu em?”
Anh nói như thể nó là một chuyện hiển nhiên nhưng Colin lại xem nó là một câu hỏi. “Không, cô ấy chưa yêu em, nhưng sẽ yêu. Năm năm nữa, sau khi em đã tạo dựng được tài sản, rồi cô ấy sẽ nhận thấy cô ấy không sai lầm.”
Caine không thể tin nổi em trai mình có thể chậm hiểu đến mức đó. “Cô bé đã có tài sản, Colin. Cô bé cần...”
“Kết hôn”, Colin chấm dứt. “Tất cả những người đó đang làm gì ở đây?” Dĩ nhiên, chàng cố tình chuyển đề tài. Colin không muốn thảo luận về động cơ của Alesandra bây giờ. Chàng cũng đặc biệt không muốn nghĩ đến lý do mình kết hôn với công chúa.
Buổi lễ diễn ra một tiếng đồng hồ sau. Colin đứng với anh trai ở trước mặt vị mục sư trong lúc chờ cô dâu lấy lại bình tĩnh sau những thiệt hại đã xảy ra, là một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội để giữ chàng bình tĩnh. Sự kích động đang làm chính chàng ghê sợ, vì muốn tin rằng mình là người đàn ông luôn luôn giành được quyền kiểm soát. Chưa bao giờ có điều gì làm chàng rối trí, chàng tự nhắc nhở. Quỷ tha ma bắt, chàng thở dài thừa nhận, giờ mình đang rối trí, cái cảm giác này thật sự lạ lùng và chàng không biết chiến đấu với nó như thế nào nữa. Colin đổ lỗi cho việc thiếu tự chủ của mình là do Alesandra. Cho đến ngày nàng bước vào cuộc đời chàng, chỉ là ý tưởng kết hôn cũng khiến chàng co rúm cả người. Tuy nhiên, bây giờ, sự kích động lại đến từ lý do đối lập. Chàng muốn hoàn thành lễ cưới trước khi có bất cứ điều gì khác có thể xảy ra.
Chàng vẫn có thể mất nàng.
“Vì Chúa, Colin. Đây là đám cưới, không phải đám tang. Thôi ngay vẻ cau có đi.”
Colin chẳng có tâm trạng để chỉnh anh trai mình. Tâm trí chàng hoàn toàn đang bị xâm chiếm bởi suy nghĩ về tất cả mọi thứ có thể gặp rắc rối. Và rồi Công tước Williamshire hộ tống Alesandra vào phòng khách. Nàng đang khoác tay cha chàng nhưng Colin không chú ý đến ông chút nào. Ánh mắt nhìn đăm đăm vào cô dâu. Nàng càng đến gần, sự bình tĩnh càng trở về với chàng nhiều hơn. Cảm giác mãn nguyện giải thoát Colin khỏi lo lắng và vào lúc nàng đến bên cạnh thì chàng không cau có chút nào nữa.
Nàng sắp thuộc về chàng.
Alesandra quá hồi hộp, nàng đang run rẩy. Nàng mặc chiếc váy sa tanh mượt mà màu ngà. Đường cắt may rất đơn giản, nhưng sang trọng, cổ áo không quá hở, nhưng nó vẫn khêu gợi. Alesandra không đeo nữ trang. Nàng không cầm hoa trong tay, mái tóc cũng không được giữ lại bằng những chiếc kim cài tóc. Mái tóc quăn sẫm màu nhẹ nhàng buông lơi trên vai khi chuyển động là tất cả sự tô điểm mà nàng cần.
Lạy Chúa, nàng làm chàng hài lòng. Chàng mỉm cười vì nàng ngượng ngùng. Nàng không nhìn chàng và giữ mắt nhìn xuống ngay cả khi người giám hộ hôn lên má để chúc phúc. Nàng không muốn rời khỏi ông. Ông phải gỡ tay Alesandra ra và đặt vào tay Colin.
Đám đông gia đình và bạn bè vây quanh họ. Alesandra dường như bị nuốt chửng ngay lúc ấy. Nàng cảm thấy bị mắc kẹt, quá tải và kinh hoàng như thể cả nàng và Colin đang phạm lỗi. Sự run rẩy tăng dần cho đến khi nàng không thể đứng vững và thở đều đặn được. Colin nắm lấy tay nàng và siết nhẹ. Kỳ lạ, cử chỉ đó làm nàng dịu đi đôi chút.
Cô con gái bốn tuổi của Caine giúp Alesandra tống khứ nốt phần còn lại của nỗi sợ hãi. Cô bé không thể thấy chuyện gì đang xảy ra và vặn người len qua đám đông để đứng cạnh Alesandra. Vờ như không thấy mẹ mình đang tức giận lắc đầu như phản đối, cô bé nhón chân nắm lấy tay Alesandra.
Vị mục sư vừa mới mở cuốn sách cầu nguyện khi ông liếc nhìn xuống dưới và thấy cô bé. Ông lập tức húng hắng ho để khỏa láp sự thích thú của mình.
Alesandra không giữ được tự chủ. Nàng nhìn cô bé tinh quái có mái tóc đen, đôi mắt màu lục và phá lên cười. Rõ ràng Olivia chưa bao giờ vui thích, thoải mái như thế và ai đang trông nom bé đã không hoàn thành nhiệm vụ mất rồi. Cô bé là một thảm họa. Gấu váy của cô bé đầy vết bẩn, chứng tỏ bé đã chạy chơi trong vườn, và những đốm đỏ rượu Pân mà Nữ Công tước dự định thết đãi khách khứa cho biết bé đã thám hiểm khu nhà bếp. Chiếc khăn choàng vai của bé giờ rơi xuống hông, nhưng điều làm Alesandra hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh là cái nơ con bướm to đùng màu hồng của Olivia. Nó tạm thời nằm ngay trên mắt phải của bé và khi cười với Alesandra, bé phải cố đẩy ngược nó lên đỉnh đầu.
Tim Jade đang đập thình thịch trước sự xuất hiện của Olivia. Caine cúi xuống và cố gắng len đến sau cả Colin lẫn Alesandra để bắt cô con gái của mình. Bé giãy giụa lùi lại và cười khúc khích thích thú.
Alesandra lãnh trách nhiệm. Nàng không thể làm gì với những vệt bẩn trên áo Olivia, nhưng nàng có thể chỉnh lại trang phục cho cô bé. Nàng rút tay khỏi tay Colin, cột lại khăn choàng cho Olivia, rồi chỉnh lại cái nơ con bướm ngay ngắn trên đầu. Olivia yên lặng sau những giây phút làm náo loạn và khi Alesandra kết thúc nhiệm vụ, nàng lại nắm lấy tay cô bé. Nàng đứng thẳng lưng và hướng mặt về vị mục sư. Nàng vẫn không nhìn Colin, nhưng khẽ đưa tay sang và luồn những ngón tay vào tay chàng. Chàng hiểu và nắm lấy tay nàng.
Bây giờ nàng đã kiểm soát được bản thân. Giọng nàng khá run khi trả lời câu hỏi của mục sư. Nàng nhận thấy ngay khi nàng đồng ý trở thành vợ Colin, chàng có vẻ thả lỏng. Nàng ngước nhìn và thấy chàng đang mỉm cười với mình. Ánh mắt Colin sáng lấp lánh khiến tim nàng đập nhanh hơn một nhịp.
Cuối cùng, buổi lễ cũng kết thúc.
Colin nhẹ xoay nàng đối diện với mình và cúi xuống hôn nàng. Tất cả mọi người hò reo chúc tụng, Colin chỉ vừa lướt qua môi nàng, thì bị nện vào lưng và kéo ra để chúc mừng. Chàng giữ Alesandra đi cùng. Chàng sẽ không để nàng thoát khỏi tầm mắt... hay sự ᴆụng chạm của mình. Chàng vòng tay quanh eo và kéo nàng dựa sát vào người mình. Alesandra không nhớ nhiều những hoạt động chúc mừng sau buổi lễ. Nàng cảm thấy như đang đi loanh quanh trong sương mù. Những ly rượu nâng cao liên tục trước, trong và sau bữa tiệc, nhưng nàng không thể nhớ đã nói những gì. Nàng được bao quanh bởi gia đình và bạn bè của Colin và việc họ chấp nhận nàng ngay lập tức vừa dễ chịu lại vừa quá mức.
Ngài Richards khăng khăng muốn nói chuyện với Colin và Caine trong thư viện, nhưng Colin giữ ông ở tại chỗ. Vị lãnh đạo không thể từ chối, nhưng sau khi Alesandra hứa sẽ luôn ở trong tầm mắt của các cận vệ thì chàng đồng ý. Chàng và Caine theo Richards lên lầu, họ có một cuộc họp kéo dài ít nhất mười lăm phút sau đó. Colin tìm thấy cô dâu của mình trong phòng khách. Nàng đang cố lắng nghe cùng lúc ba cuộc đối thoại khác nhau. Marian Rose đang nài nỉ xin phép được đến nhà Colin cùng nàng, Catherine hỏi khi nào cô bé được gặp nàng nữa, và Công tước đang kể cho bất cứ ai muốn nghe những câu chuyện thời thơ ấu thú vị về các cậu con trai của ông.
Alesandra trông có vẻ quá tải bởi tất cả các chuyện đó. Colin quyết định đã đến lúc phải đưa nàng về nhà. Nàng không tranh cãi với quyết định đó và thực ra thì nàng có cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
Mất hai mươi phút để cảm ơn và từ biệt, đó là lúc sự kiên nhẫn của Colin đến giới hạn cuối cùng, rốt cuộc thì họ cũng ở trong xe và đang trên đường về nhà.
Sự yên lặng trong xe hoàn toàn đối lập với nơi hỗn độn mà họ vừa rời khỏi. Colin duỗi thẳng chân, nhắm mắt và cười toe toét.
Chàng đang nghĩ về đêm tân hôn. Alesandra ngồi đối diện với chồng. Trông nàng cứng đờ và đôi tay xoắn chặt vào nhau đặt trong lòng.
Nàng cũng đang nghĩ về đêm tân hôn của họ.
Colin mở mắt và thấy cái nhíu mày của nàng. Chàng cũng nhận thấy nàng đang tự làm đau tay mình.
“Có chuyện gì sao?”, chàng hỏi, dù đã đoán ra được đó là chuyện gì. “Đêm nay...”
“Sao?”
“Chàng nhất quyết muốn có ta trên giường ư?”
Đúng.
Vai nàng sụp xuống. Màu sắc trên mặt nàng vụt tan biến, và, khỉ thật, trông nàng đáng thương làm sao. Chàng suýt nữa bật cười nhưng kịp thời dừng lại, cảm thấy mình thật đểu cáng vì đang tìm chút thích thú trên sự lo âu của nàng. Nàng ngây thơ, hiển nhiên sợ hãi với những điều chưa biết và nhiệm vụ của chàng là giúp nàng vượt qua nỗi sợ chứ không phải làm nó tăng thêm.
Chàng vươn người tới trước, nắm lấy đôi bàn tay nàng. “Sẽ ổn cả thôi”, chàng thì thầm, giọng khàn khàn.
Vẻ mặt nàng khiến chàng biết là nàng chẳng tin. “Vậy là chàng không quan tâm đến việc thương lượng lại?”
“Thương lượng lại chuyện gì?”
“Lợi ích của chàng.”
Chàng chầm chậm lắc đầu. Nàng rút tay ra. “Alesandra, mọi việc sẽ ổn thôi”, chàng lặp lại.
“Vì chàng nói vậy”, giọng Alesandra đầy lo lắng. “Nhưng ta không có thông tin gì để chứng minh chàng đúng cả. Chàng có tài liệu nào về chuyện này để ta có thể đọc trước khi đi ngủ không?”
Colin dựa người ra sau, gác chân lên ghế ngồi đối diện và chăm chăm nhìn nàng. Chàng thật xứng đáng với sự tự khen ngợi bản thân vì chàng không cười. “Tài liệu gì?”
“Ta nghĩ chàng có thể có sách... hay cái gì đó”, nàng giải thích. Nàng đang cố tự kiềm chế không vặn vẹo đôi tay để chàng không thể thấy nàng thấp thỏm đến thế nào. “Chỉ là cái gì đó sẽ giải thích những gì sắp xảy ra”, nàng thêm vào với một cái nhún vai cố tình. “Ta chỉ hơi tò mò, chàng biết đó.”
Chàng hiểu nàng hoàn toàn khi*p sợ. Chàng gật đầu để nàng nghĩ mình tin lời nói dối đó, sau đó hỏi bằng giọng hờ hững, “Nàng đừng nói rằng Mẹ bề trên đã nói cho nàng biết mọi chuyện cần biết?”.
Nàng im lặng trong một lúc lâu. Colin kiên nhẫn chờ đợi. Alesandra quay mặt ra cửa sổ. Bên ngoài tối om nhưng mặt trăng đủ sáng để nàng có thể thấy con đường xe đang chạy và nhận ra họ sắp về đến nhà. Nàng sẽ không hoảng sợ, Alesandra tự nói với chính mình. Nàng là một người phụ nữ đã trưởng thành và thật buồn cười nếu khổ sở quá mức như thế này.
“Alesandra, trả lời ta đi”, Colin ra lệnh.
Nàng cố gắng che giấu sự ngượng ngùng và giọng nói ra vẻ thờ ơ khi cuối cùng cũng mở miệng giải thích. “Mẹ bề trên có nói chuyện riêng với ta, nhưng giờ ta nhận ra bà đã không cho ta biết đầy đủ kiến thức.”
“Chính xác thì bà ấy nói những gì?” Nàng không muốn tiếp tục đề tài này và lấy làm tiếc vì đã gợi nó lên. “ồ, là vậy vậy đó”, nàng nhún vai thầm thì. Colin đâu dễ cho qua. “Chính xác thì ‘là vậy vậy đó’ là gì?”
Cỗ xe dừng lại ở trước cửa nhà. Nàng nhào tới cái chốt cửa. Colin chộp lấy tay nàng công chúa và giữ chặt. “Nàng chưa trả lời ta”, chàng nhắc.
Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay chồng bên trên tay mình. ít nhất nó cũng to gấp đôi bàn tay nàng, và, Chúa ơi, tại sao trước đây nàng không chú ý đến khổ người to lớn của người đàn ông này? Nàng đã không nghĩ sẽ ngủ cùng chàng, nàng tự nhắc. ít nhất là không phải từ năm này qua năm khác, cho đến khi hoàn toàn thoải mái với ý nghĩ... và, lạy Chúa, niềm tin ngu ngốc đó ngây thơ làm sao. Alesandra đột nhiên thấy mình giống một kẻ ngốc nghếch.
Lẽ ra nàng nên kiên quyết trở thành nữ tu.
“Mẹ bề trên nói ta không thích hợp với những nghi lễ linh thiêng.” Nàng buột miệng nói to, sau đó thở dài. “Ta không đủ khiêm tốn. Bà ấy nói với ta như vậy.”
Nàng đang cố tình chuyển đề tài. Colin biết chính xác những gì nàng suy tính, dĩ nhiên là thế rồi. “Và bà ấy nói gì về chuyện quan hệ vợ chồng?”
Nàng lại nhìn vào tay chàng khi trả lời. “Bà nói rằng thân thể của người phụ nữ giống như một ngôi đền. Rồi đó, ta đã nói rồi. Giờ chàng sẽ thả ta chứ? Ta muốn ra ngoài.”
“Chưa đâu”, chàng phản đối, giọng nói dịu dàng làm giảm bớt phần nào sự ngượng nghịu của nàng.
“Chàng sẽ nói cho ta nghe tất cả, phải không?”
Chàng cười vì vẻ bực tức hiện rõ trên khuôn mặt nàng. “Đúng vậy”, chàng đồng ý. “Ta sẽ nói cho nàng nghe tất cả.”
“Colin, có lẽ chàng không nhận thấy, nhưng chủ đề này làm ta ngượng đấy.”
“Ta thấy chứ.”
Nàng cảm nhận được sự thích thú trong từng lời của chồng nhưng không ngước lên nhìn vì nàng biết nếu thấy chàng đang mỉm cười thì có lẽ nàng sẽ gào lên mất thôi.
“Chàng không ngượng à?”, nàng hỏi. “Không.”
Nàng cố kéo tay mình ra khỏi tay chàng lần nữa. Chàng giữ chặt.
Chúa ơi, chàng là một kẻ cực kỳ cứng đầu. Nàng biết chàng sẽ không để nàng ra khỏi xe cho đến khi trả lời hết.
“Đàn ông sẽ muốn được tôn thờ ở đó”, nàng vụt nói nhanh.
“Ở đâu?”, chàng hỏi, vẻ bối rối rõ ràng vì bị nàng làm cho lộn xộn đầu óc.
“Tại ngôi đền”, nàng gần như hét lên. Chàng không bật cười. Chàng buông tay nàng và tựa ra sau. Chân chàng vẫn ngăn chặn hiệu quả lối ra của nàng ngay cả trong trường hợp nàng muốn mở chốt cửa. “Ta hiểu rồi”, chàng trả lời. Chàng cố giữ giọng càng bình thường càng tốt, hy vọng thái độ tự nhiên sẽ làm dịu đi nỗi lo lắng của nàng.
Mặt nàng bừng đỏ dữ dội, cứ như bị mặt trời thiêu đốt. Colin phát hiện sự ngây thơ của nàng cực kỳ dễ thương.
“Bà ấy còn nói gì khác nữa?”, chàng hỏi.
“Ta không được để cho họ...”
“Tôn thờ?”
Nàng gật đầu. “Ta không được để cho bất kỳ ai chạm vào người cho đến lúc kết hôn. Rồi Mẹ bề trên cam đoan với ta tất cả sẽ ổn vì kết quả của cuộc hôn nhân là xứng đáng và cao quý.”
Nàng ngước lên xem chàng phản ứng như thế nào với lời giải thích, thấy vẻ hoài nghi và nghĩ chàng chưa hiểu. “Một đứa trẻ là kết quả xứng đáng.”
“Ta nắm được rồi.”
Alesandra ngồi xuống và chú tâm làm thẳng nếp chiếc váy. Một phút dài đi qua trong im lặng trước khi Colin tiếp tục. “Bà ấy bỏ qua một vài chi tiết, phải không?”
“Vâng”, Alesandra thì thầm. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng Colin cũng hiểu nàng thiếu kiến thức.
“Nếu có sách hay tài liệu mà ta có thể đọc...”
“Ta không có bất cứ thứ gì về đề tài này trong phòng làm việc”, chàng nói. “Ta thậm chí không biết liệu những thứ như vậy có được in ấn hay không.”
“Nhưng chắc chắn...”
“Ồ, có sách đấy, nhưng không phải là loại sách ta cho phép nàng đọc. Chúng cũng không được bán trên thị trường.”
Colin nghiêng người, kéo chốt và đẩy cửa xe mở ra. Chàng vẫn chằm chằm nhìn cô dâu của mình mặt đang ửng đỏ suốt lúc đó.
“Chàng đề nghị ta làm gì?”
Nàng tự hỏi lòng mình câu hỏi đó. Chàng nâng cằm nàng lên và ép nàng phải nhìn vào mắt mình. Đôi mắt xanh thẳm đầy mây mù lo lắng. “Ta muốn nàng tin ta.”
Nghe có vẻ như một mệnh lệnh hơn là lời đề nghị. Nàng quyết định sẽ tin chàng, dĩ nhiên, vì lý do đơn giản là nàng không có cơ hội nào khác để lựa chọn cả. Nàng nhanh chóng gật đầu. “Vậy thì tốt thôi. Ta sẽ tin chàng.”
Sự đồng ý tức thì của nàng làm chàng hài lòng. Colin hiểu tại sao nàng muốn biết trước chính xác những gì sẽ xảy ra. Đó là một cách để Alesandra nắm quyền điều khiển. Nàng biết càng nhiều, thì sẽ càng ít lo sợ.
Đó là điều bình thường và là tục lệ cho những cô gái trẻ có được thông tin cần thiết từ mẹ của họ, tất nhiên, ít nhất thì Colin nghĩ rằng đó là một cách hay. Chàng cho rằng mẹ mình cũng đã nói chuyện với em gái Catherine về những quan hệ trong hôn nhân. Không may, mẹ của Alesandra đã mất trước khi con gái bà đủ lớn để cần phải biết những kiến thức như thế.
Và vì vậy một trong những bà sơ đã đảm nhận nhiệm vụ. “Chính xác thì Mẹ bề trên bao nhiêu tuổi?”, chàng hỏi.
“Trông bà chắc đã tám mươi, nhưng ta cho rằng có lẽ bà trẻ hơn”, Alesandra trả lời. “Ta không bao giờ dám hỏi bà ấy. Tại sao chàng hỏi vậy?”
“Không có gì”, chàng trả lời. Chàng quay lại đề tài đang là nỗi lo của nàng. “Alesandra, ta sẽ giải thích mọi chuyện cho nàng.”
Sự dịu dàng trong giọng Colin мơи тяớи lên má nàng. “Chàng sẽ làm vậy chứ?”
“Đúng”, chàng hứa trong tình trạng đãng trí. Tâm trí chàng đang bị chiếm cứ bởi hình ảnh người nữ tu cao tuổi giải thích các vấn đề của cuộc sống cho Alesandra biết, sử dụng những từ mô tả như ngôi đền và tôn thờ... Ôi, Chúa ơi, chàng muốn có mặt ở đó để được nghe buổi thảo luận riêng tư.
Alesandra thấy những tia sáng lấp lánh trong mắt Colin và lập tức vội đi tới kết luận rằng sự ngây thơ của nàng làm chàng buồn cười.
“Ta rất tiếc, ta đang xử sự rất... thiếu kinh nghiệm.”
“Nàng không có kinh nghiệm”, chàng nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Vâng, và ta rất tiếc.”
Colin bật cười. “Ta thì không”, chàng nói.
“Chàng thật sự sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của ta chứ?”, Alesandra hỏi, vẫn không chắc mình tin chàng. “Chàng sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì chứ? Ta không thích điều bất ngờ.”
“Ta sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì.” Nàng thở dài và thôi xoắn những nếp gấp trên váy. Lời hứa của Colin vừa giúp nàng kiểm soát nỗi sợ hãi. Nàng thậm chí không để tâm đến việc chàng thích thú vì phát hiện ra mình lúng túng. Chàng sẽ cho nàng biết những kiến thức cần thiết và tất cả đều đáng quan tâm. Nàng nhẹ cả người cùng với lòng biết ơn.
“Tốt, sau đó mọi việc sẽ ổn cả”, nàng tuyên bố. “Bây giờ chúng ta có nên rời xe không?”
Colin đồng ý. Chàng nhảy ra khỏi xe trước, rồi đỡ lấy Alesandra. Cả hai người cận vệ đều căng thẳng, rõ ràng quan tâm đến công chúa của họ. Họ đều muốn nàng bị nhốt trong nhà, đảm bảo an toàn hơn là lang thang ngoài đường.
Flannaghan lượn lờ ở ngưỡng cửa, chờ để chào đón bà chủ mới của mình. Anh nhận chiếc áo choàng từ tay nàng, phủ lên cánh tay và tặng nàng lời chúc mừng chân thành.
“Nếu người muốn lên lầu bây giờ thì tôi sẽ chuẩn bị nước tắm cho người, thưa công chúa”, anh đề nghị.
Cái ý tưởng tắm nước nóng sau một ngày dài đầy sự kiện này hấp dẫn nàng ngay lập tức. Nó không quan trọng lắm trong ngày hôm nay, nhưng Mẹ bề trên đã bảo nàng rằng tình trạng sạch sẽ đi cùng sự sùng đạo vì vậy nàng không cảm thấy suy đồi chút nào.
“Colin sắp nói chuyện với ta trong phòng làm việc nên ta sẽ tắm sau”, nàng nói với Flannaghan.
“Tắm trước đi”, Colin đề xuất. “Ta có một vài giấy tờ phải xem xét.”
Ồ, dĩ nhiên đó là một lời nói dối.
Colin chẳng có ý định nào về công việc trong đêm tân hôn, nhưng chàng nghĩ tắm táp sẽ giúp Alesandra thư giãn và trông nàng dường như cần làm cho đãng trí một tí.
Đám cưới của công chúa được tổ chức trong một ngày thật tồi tệ và dù nàng có vẻ như ít lo lắng và đã kiểm soát được cảm xúc thêm một chút vào lúc này thì chàng biết thần kinh nàng vẫn còn đang căng thẳng. “Theo ý chàng vậy”, Alesandra chấp nhận. Nàng theo người quản gia lên lầu. Colin ở ngay phía sau.
“Đám cưới thật đẹp phải không thưa công chúa?” Flannaghan hỏi.
“Ồ, vâng”, Alesandra trả lời, giọng nhiệt tình. “Đúng không, Colin?”
“Nàng suýt bị bắt cóc”, chàng nhắc cho nàng nhớ.
“Vâng, nhưng những thứ khác, nó thật tuyệt vời, phải không?”
“Và khủng khi*p.”
“Vâng, nhưng...”
“Chúng đã phá hoại chiếc váy cưới của nàng.”
Nàng dừng lại trên một bậc thang, xoay lại nhìn chồng. Rõ ràng nàng không muốn nhắc đến các sự cố đó. “Mọi cô dâu đều mong mỏi đám cưới của họ hoàn hảo”, nàng bực mình. Chàng nháy mắt với vợ. “Sau đó thì nó hoàn hảo”, chàng tán thành.
Nàng mỉm cười, hài lòng.