Không biết Trúc biết chưa nhỉ, mình sắp đính hôn với Long, mình phải chuyển trường về đây để được ở gần anh í, Trúc biết mà Long thì nhiều vệ tinh lắm, mình phải ở bên cạnh anh í chứ đúng không? – Minh Hồng nói kiểu như cố tình cho Trúc biết chuyện đó, trông con nhỏ kênh kiệu và đáng ghét lắm.
- À, Ờ, thế sao, mình cũng mới biết chuyện này, bạn làm thế là đúng lắm – Nó lắp bắp, chả hiểu sao nó lại nói thế nữa
- Thôi mình đi nghen, mình còn qua lớp anh Long nữa, nói ảnh đưa mình lên làm thủ tục nhập học – Nó cố nói to cho Trúc nghe, Minh Hồng vẫn tức chuyện khi xưa, nó làm đủ cách mà Long không thèm để ý nó chút nào nhưng lại đi quan tâm chăm sóc 1 đứa con gái trai chả ra trai gái chả ra gái, lúc nào cũng 1 lũ đàn em toàn con trai như Trúc. Hôm nay chơi Trúc 1 cú như thế, nó hả lòng hả dạ lắm.
- Là cô ta sao? Dung ré lên
- “gật gật”
- Long ghét cô ta lắm mà
- Nghe Long nói là do 2 gia đình có hôn ước gì gì đó – Trúc thở dài
- Mình không thể tin được, tại sao lại là con nhỏ đó, Long nói sao
- Thì ….và….thế là…- Trúc tuôn 1 tràng những chuyện Long nói hôm qua
Dung gật gật, gù gù, vậy là Long hoàn toàn không muốn cuộc hôn nhân này, nhất định phải có nguyên do gì thì Long mới cam chịu như vậy, mà Long nói sẽ giải quyết việc này co nghĩa là Long đã tính cả rồi.
- Thôi bồ đừng buồn nữa, sẽ có cách giải quyết thôi mà, Long đời nào chịu con nhỏ đó – Dung an ủi Trúc
Trúc cười để Dung an lòng, mặc dù trong lòng nó nặng trĩu, sự xuất hiện của Minh Hồng như 1 rào cản giữa nó và Long. Đến giờ vào lớp, nó kêu mệt, nói Dung xin phép cô cho nghỉ tiết này, Dung biết nó cần yên tĩnh nên cũng không ép nó và không đi theo nó. Trúc lang thang ra khu nhà phía sau trường, nơi đây thật yên tĩnh và biệt lập, nó phát hiện ra nơi này tình cờ trong 1 lần đi lấy sổ sách cho cô giáo. Nó ngồi xuống chiếc ghế đá tựa lưng vào và nhắm mắt lại, từng làn gió khẽ thổi vào gương mặt xinh đẹp của nó, nó xõa mái tóc dài óng ả của nó ra, gió thổi tung lên, nó mặc kệ, mùi hoa ở đâu thoang thoảng nhẹ nhẹ. Nó thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Nó mỉm cười…..
Cách đó ko xa, Hoàng đã nhìn thấy Trúc, thằng nhóc khá ngạc nhiên vì con nhóc này hôm nay lại bỏ học (nó vốn là 1 học sinh nghiêm túc mà). Hoàng cứ ở đó nhìn trộm Trúc, con nhỏ hôm nay lạ quá, nó có chuyện gì mà trông buồn buồn vậy, nó xõa tóc ra kìa, tóc đẹp thật vậy mà cứ cột lên. Nó cười trông thật xinh, sao nụ cười này buồn vậy? Con nhóc có chuyện gì sao?
Hoàng từ từ tiến đến bên cạnh Trúc, con nhỏ vẫn không biết gì, Hoàng nhẹ nhàng
- Sao lại ngồi đây 1 mình, học sinh ưu tú như gà tre nhà ta mà cũng biết trốn tiết sao?
- Anh đấy à, làm tôi giật mình, tôi hơi mệt nên ra đây hít thở không khí cho thoáng í mà – Trúc nói
- Vậy sao, mỗi khi tôi buồn hay chán nản điều gì tôi cũng hay ra đây, ở đây yên tĩnh lại đẹp nữa, sau đó là tôi cảm thấy bình tâm trở lại, chỗ này chỉ có tôi với thằng Hùng hay ra thôi, bây giờ có thêm cả cô nữa đó hi hi
- Thế à, vậy là anh chuyên gia trốn tiết rồi nhá- Trúc cười toe
- Cô cười rồi kìa, cô cười trông xinh lắm, đừng nhăn nhó trông như bà già í – Hoàng tủm tỉm
- Anh đúng là đồ cà chớn mà – Trúc giẩu mỏ
- Đồ cà chớn này hơi bị đẹp trai nhá, cà chớn như tui khối người mơ không được đó
- Úi, chảnh thấy ớn lun nè – Trúc giả vờ rùng mình
- Chảnh đâu mà chảnh, sự thật nó là như thế, tui biết làm sao bây giờ, đẹp trai cũng khổ quá đi – Hoàng giả vờ than và cười toe
- Thui đi, ghê quá ông nội ơi, trông cái mặt anh kìa không nhìn thấy mặt đất nữa, coi chừng trúng gió cứ hếch mặt lên mà đi ha ha ha – Trúc ngoác miệng cười, nhìn cái bản mặt của Hoàng phởn phơ như trẻ con, ngộ hết biết.
- Gà tre như thế mới đúng là gà tre chứ – Hoàng tủm tỉm
- Gà tre cái đầu anh í – Bắt đầu trở lại bản tính cũ
- Nè, tuần sau cô có đi sinh nhật chị của Hùng không?
- Tui…cũng chưa biết nữa, thực sự tôi chưa đến những chỗ như thế bao giờ tôi thấy ngại ngại sao í- Trúc bối rối
- Ngại hả, không sao đâu, còn có Dung, có tôi nè, việc gì phải ngại, đi đi cho vui nhá nhá
- Nhưng tui…..
- Thôi cứ vậy đi, không nói nhiều nữa, Hùng nó chưa mời ai bao giờ đến sinh nhật chị nó đâu nhá, cô và Dung là trường hợp đặc biệt lắm đó. Đi đi nhé
- Ơ, nhưng mà tui…..- Trúc chưa nói dứt câu thì Hoàng đã chạy đi rồi, chẳng lẽ con nhóc lại nói là tui không có đồ để diện mấy chỗ tiệc tùng sang trọng đó đâu. Nó thở dài và đứng dậy. Trong lòng nó cảm giác đỡ nặng nề hơn, không hiểu sao gần đây nói chuyện với Hoàng nó không còn cảm thấy khó chịu nữa, mặc dù có cãi nhau nhưng nó không thấy bực bội như trước nữa.
…………………………………………�� � �…………………………………….
1 tuần tiếp theo
Trúc không có cách nào gặp riêng Long, cứ mỗi lần Long qua lớp nó, nó đã thấy mừng thì 1 lúc sau lại xuất hiện con nhỏ Minh Hồng, nó luôn giả vờ nhõng nhẽo với Long và tìm cớ kéo Long đi chỗ khác. Trúc thấy vậy, nó buồn lắm, nó không muốn làm Long khó xử nên nó luôn từ chối mỗi khi Long qua lớp rủ nó xuống canteen. Long ngay trước mặt nó thôi mà nó thấy sao xa cách quá, nó tủi thân lắm. Nó chẳng thể nào phản đối được, nó có là gì đâu, chỉ là 1 người bạn, còn Minh Hồng là người sắp đính hôn với Long. Tự nhiên nó thấy giận Long, giận mình, Long gọi điện thoại nhắn tin nó cũng không trả lời hoặc trả lời 1 cách qua loa lấy lệ. Nó thấy giọng Long buồn lắm nhưng nó cũng buồn có kém gì Long đâu.
Hôm đó sau khi tan học, Trúc đang lững thững ra bến xe bus thì gặp Long, nó mừng hết biết, Long thấy nó cũng mừng không kém. Nó chỉ muốn lao ra ôm chầm lấy Long, 1 tuần không nói chuyện nó cảm tưởng như dài cả thế kỉ vậy. Nhưng nó khựng lại, bao nhiều giận dỗi chợt trỗi lên trong nó, nó lạnh tanh.
- Trúc ah, sao Trúc không trả lời điện thoại của Long – Long lo lắng
- Ah….tại Trúc bận, dạo này bài vở nhiều quá- nó nói dối
- Chẳng lẽ bận đến mức không dành nổi cho Long 1 phút sao – Long nghèn nghẹn, thằng nhóc rõ ràng là rất nhớ con nhỏ
- Tại Trúc nghĩ Long cũng bận nên không gọi lại – Trúc tỉnh bơ
- Long rất nhớ Trúc, nhớ lắm, cả tuần qua không nói chuyện với Trúc được Long như phát điên lên vậy
- Thật sao – con nhóc thấy sung sướng trong lòng
- Trúc đã hứa với Long rồi đó nghen, chờ Long, Long sẽ cố giải quyết mọi chuyện mà, Trúc….
- Anh Long!!!!!!!!!! Nhanh lên nào, anh không nhớ tý chúng mình phải đi có việc sao, em muốn đi mua ít đồ – tiếng Minh Hồng từ trong chiếc xe ô tô vang lên
- Thôi Long về đi, nói chuyện sau cũng được, Trúc hiểu mà – Nó cười trấn an Long
- Thật sao? Long vui lắm, Long về nhé – Nó nhìn Trúc lưu luyến
…………………………………………�� � �………………………………….