Hoàng và Trúc đi về phía quầy đồ ăn, lúc này Trúc mới để ý có rất nhiều ánh mắt hướng về phía Hoàng và nó nhưng lại mang 2 thái cực khác nhau. Phía Hoàng toàn là những tia nhìn ngưỡng mộ, rồi lời nói xì xầm “Trời ơi, người đâu mà đẹp trai thế, trông như người mẫu vậy” hay “Trời, trên đời còn tồn tại người đẹp trai đến vậy sao”. Còn về phía nó thì toàn ánh mắt như tia lửa điện kèm theo những lời như “con nhỏ kia xấu xí thế sao quen được anh í nhỉ, đúng là gặp may mà”. Toàn lũ mê trai mà, thật là bực mình.
Trúc ngước qua nhìn Hoàng, lúc này trông anh ta đang có vẻ hơi đắc chí mặc dù vẻ ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng trước những lời khen ngợi như vậy. Mọi khi những lời khen kiểu này Hoàng nghe miết nên cảm thấy quá đỗi là bình thường như cân đường hộp sữa nhưng hôm nay đi cạnh Trúc ( 1 người luôn dửng dưng với vẻ đẹp của nó) nên nó cảm thấy khoái chí.
“Anh ta đẹp trai đến vậy sao? Làm gì mà lũ con gái cứ phải nhặng xị lên thế nhỉ? Loạn hết rồi”
Vào quầy đồ ăn, Trúc nhặt hết thứ này đến thứ khác, làm Hoàng xách mỏi hết cả tay, lúc này trông bộ dạng đúng như kiểu bà chủ và người giúp việc
- Cô mua gì mà lắm thế, toàn đồ ăn không hà. Cô là heo hả – Hoàng cằn nhằn
- Kệ tui – Trúc hất mặt
- Cô nói vậy với người giúp cô vậy hả?
- Ai kêu anh tự nguyện chở tui đi làm gì he he – Trúc cười gian manh
- Cô đúng là người vô ơn mà
- Tui vô ơn hồi nào
- Vậy trả ơn tôi đi
- Trả gì?
- Hôm nay cô nấu món gì mời tôi đi, tôi thấy cô mua đồ ăn nhiều lắm mà
- Còn lâu nhá, tại sao tôi phải nấu cho anh
-Đó, tôi biết ngay mà, cô đúng là vô ơn
- Chọn cái khác đi
- Không, tôi thích thế, vậy đi, không cãi nữa, cô mua xong chưa về thôi, cô mua nữa thì tôi ăn không hết đâu – Hoàng cười tỉnh bơ
- Tôi mua cho anh ăn hồi nào mà anh nói vậy chứ
- Nhanh nào, ra tính tiền thôi he he he – Hoàng lôi Trúc ra quầy tính tiền mà không để Trúc phản ứng lại