Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi - Chương 39

Tác giả: Uổng Bằng Lan

Bruce rốt cục quyết định trở về nhân thế.
A không đúng, là công khai tin tức anh trở về thành phố.
Vì thế sáng nay, chúng tôi đi tới tòa nhà Wayne.
Bruce lên tầng trước, tôi quá khổ làm lái xe tư nhân cho anh, đỗ xong chiếc Lamborghini phong cách, tôi trực tiếp vào thang máy trong bãi đỗ xe lên tầng.
Cao ốc Wayne chừng một trăm hai mươi tầng, từng tầng giống như mỗi một cơ quan đầu não tập đoàn tài chính khổng lồ xuyên quốc gia vậy, thang máy bình thường tới tầng một trăm sẽ không lên nữa, vì thế tôi đi ra thang máy, đi đến bên cạnh một chiếc thang máy có cửa màu vàng đẹp đẽ quý giá, dùng thẻ căn cước mà Bruce đưa cho tôi trước khi đi để mở cửa.
Thang máy dừng ở tầng một trăm linh chín, người đi vào là một người đàn ông tóc vàng thấp bé, anh ta dùng ánh mắt hoài nghi không ngừng liếc trộm tôi.
Tôi cũng cảm thấy người này quen mặt, hẳn là cũng là nhân vật trong phim… ừm… ít nhất hẳn là tên mà không hề ít lời kịch, nhưng nhất thời không nghĩ ra anh ta là ai.
Thang máy lại đi được hai tầng.
“Ừm, buổi sáng tốt lành.” nam tóc vàng đánh vỡ trầm mặc.
“Buổi sáng tốt lành.” Tôi cười gật đầu.
“Vâng… tiểu thư họ gì? Bình thường mà lại không bình thường đấy.” Nam tóc vàng hàn huyên.
“Tôi họ Lee, hôm nay mới tới.” Tôi vẫn mỉm cười, vừa nỗ lực nhớ lại người này rột cuộc là ai.
“A ha ha… mới tới à.” ánh mắt nam tóc vàng càng hồ nghi, phỏng chừng là đang oán thầm vì sao tôi mới tới mà lại có thể lấy được thẻ căn cước của thang máy chuyên dụng, nhưng có lẽ anh ta nghĩ tôi là một nhân vật kiểu nữ nhân viên quy tắc ngầm, vì thế trên gương mặt lộ ra tươi cười ái muội, vươn tay ra: “Tôi họ Reese, là phó tổng giám đốc tài vụ tập đoàn Wayne.”
“Ồ, ngài Reese, rất vui được gặp anh…” Tôi nhanh chóng vươn tay nắm lấy, vẫn không có ấn tượng gì với họ Reese.
“À vâng, quản tài vụ thôi, cô biết đấy” Reese nói, “Chỉ mỗi ngày tính tới tính lui, hôm nay dự toán cho cái này, ngày mai lại phải trình báo hạng mục đầu tư của công ty khác, thật nhàm chán… Nhưng đôi khi cũng có thể nhìn thấy một vài khoản thú vị, bình thường sẽ liên quan đến một ít vài chuyện lớn, cho nên coi như là một cương vị khá quan trọng.” Anh ta vừa nói vừa đắc ý ưỡn ưỡn иgự¢.
Phó tổng giám đốc tài vụ…
Tôi chớp chớp mắt, nhớ tới người kia là ai.
Người này chính là nam tóc vàng trong tập phim thứ hai 《 hiệp sĩ bóng tối 》 và là người đã xin lỗi giám đốc Lưu hồi trước! Sau này lại phát hiện ra bản thiết kế trang bị mà Fox vẽ cho Người Dơi, lấy nó để đổi một số tiền lớn của Bruce! Cuối cùng còn bị Joker uy Hi*p nếu không ૮ɦếƭ thì hắn sẽ làm nổ tung cả một cái bệnh viện!
Vừa nhớ tới điểm này, tôi bản năng cách xa anh ta mấy bước, những kẻ muốn đối địch với Bruce… Hết thảy đều không có hảo cảm!
Phó tổng giám đốc Reese hẳn là cũng là nhìn ra tôi không quá nhiệt tình, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, không nói gì nữa.
Anh ta ra thang máy lúc đến tầng một trăm mười ba. Hm? Hiện tại không phải là thời gian họp sao? Chẳng lẽ hiện tại anh ta còn chưa có tư cách tiến vào phòng họp tầng cao nhất? Nhưng phỏng chừng cũng sắp rồi, anh ta sẽ được chuyển từ phó sang chính nhanh thôi.
Tầng một trăm hai mươi là tầng tư nhân của Bruce, cho nên phòng họp cao cấp được thiết lập ở tầng một trăm mười chín, tôi ra thang máy, đi qua một cái góc, nhìn thấy một căn phòng không có cửa, trang trí tinh mỹ xa hoa, trên tường bên cạnh treo một tấm bảng khiến tôi biết nơi này là văn phòng của CEO trước mắt của tập đoàn Wayne, William Earle.
Hơn nữa tôi còn có thể nhìn thấy Bruce đang đứng ở bên trong, đang… mỉm cười mê người với một nữ thư ký xinh đẹp trẻ tuổi.
Nữ thư ký mặc váy công sở màu đen vừa người, mặc áo sọc hồng nhạt, hai nút thắt trên không buộc, lộ ra khe иgự¢ đầy đặn, cô ấy là một người da đen, cực kỳ quyến rũ kiều diễm, quả thực giống như một viên trân châu đen, có sự phong tình khác biệt.
Cô ấy hiển nhiên đã biết được thân phận của Bruce, đang đỏ mặt ngượng ngùng mỉm cười với anh, mà Bruce cũng tươi cười phong lưu, tôi nghe thấy anh nói: “À, tên cô là Jessica phải không? Cái tên thật đẹp. Hm? Tôi có nhìn thấy gậy golf, cô cũng biết đánh golf à? Trên thực tế, tôi rất giỏi đấy…”
Tôi lẳng lặng ở bên ngoài nhìn, dù nơi này không có cửa, nhưng hai người họ không có chú ý thấy tôi. Tôi nhớ được đoạn này trong phim miêu tả đại thiếu gia Wayne phong lưu không đổi, thấy cô gái xinh đẹp là bước lên quyến rũ, cuối cùng còn ôm vị nữ thư ký này vào иgự¢, dạy cô ấy đánh golf.
Nhưng hiện tại, Bruce chỉ nói chuyện với cô ấy, cũng không kéo cô ấy vào trong lòng.
Nhưng trong lòng tôi vẫn khó chịu cực độ.
Quả thực như nuốt nửa quả mơ xanh vậy, vừa chua vừa chát còn muốn chảy nước mắt.
Vì đó là bản tính sao? Hay là… Tôi không khỏi hồi tưởng lại lúc tôi vừa mới xuyên đến thế giới này, hồi làm công nhân khuân vác ở bến cảng, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Bruce.
Lúc ấy… Dựa theo thời gian mà nói, khẳng định khi đó anh ấy đã nhận ra tôi, hơn nữa… yêu tôi.
Nhưng lúc đó anh lại ôm hai mỹ nữ tóc vàng xuất hiện.
Tôi không thể đoán trước chuyện sau này, cho nên tôi cũng không thể biết mình biến mất như thế nào trong thế giới “Người Dơi xuất hiện”, nhưng nếu xem thái độ sau này của Bruce đối với tôi, hình như… không giống như là tình cảm giữa chúng tôi xảy ra vấn đề.
Nói cách khác… Anh vừa có thể ở trong lòng có tôi vừa có thể đi quyến rũ các cô gái khác.
Là bản tính trời sinh cho phép sao?
Hay là có nguyên nhân không thể không quyến rũ không thể không phong lưu? Nếu chỉ là để khiến người ta cho rằng anh là một thiếu gia hoang đường phong lưu đa tình, để đám tội phạm kia thả lỏng cảnh giác… nhưng anh hoàn toàn có thể chọn các phương thức khác không phải sao? Cá đua ngựa, cá độ, đua xe, yến tiệc… Còn có rất nhiều phương thức có thể thể hiện ra một công tử phóng đãng tiêu tiền như nước, không phải sao?
Tôi cắn chặt môi, nắm chặt nắm tay, đúng vậy… Tôi thừa nhận tôi cực kỳ ghen, ghen tị đến mức muốn phát cuồng, may mà Bruce không ôm cô ta vào trong иgự¢ dạy cô ta đánh golf, không thì có lẽ tôi đã trực tiếp xông lên đánh bay hai người họ ra xa tít rồi.
Nhưng tôi hít sâu một hơi, không bộc phát ra, đương nhiên cũng không tính quấy rầy bọn họ, tôi rất muốn nhìn xem kế tiếp có xảy ra gì nữa hay không, bắt kẻ thông dâm thì phải bắt lúc cao trào.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không bắt gian được, bởi vì ngay sau đó, ngài Earle liền đẩy cửa đi ra, lúc nhìn thấy Bruce, ông ta giật mình, cả kinh, lập tức thốt ra: “Bruce? Đúng ra anh phải ૮ɦếƭ rồi chứ?”
Bruce chậm rãi ngẩng đầu, thu lại khuôn mặt tươi cười anh tuấn tiêu sái, không chút để ý nói: “Xin lỗi đã làm ông thất vọng.”
Phía sau ngài Earle là phòng hội nghị, tất cả mọi người trong phòng đều vươn đầu ra ngoài nhìn, nữ thư ký kia hình như hơi xấu hổ, nhìn quanh một vòng, thấy được tôi, hình như là rốt cục cảm thấy mình có thể thoát khỏi xấu hổ, nhanh chóng ân cần đi tới hỏi: “Thưa cô? Ngài là?”
Có vết xe đổ là Bruce, tôi nghĩ sau này cô ấy sẽ thay đổi thái độ trong công việc, sẽ không lại lộ ra thái độ không kiên nhẫn đối với khách nữa, bởi vì rất có thể vị khách cô ấy gặp là nhân vật lớn.
“Xin chào.” Tôi khách khí gật gật đầu với cô ấy.
Bruce lập tức quay đầu, tôi nở một cười mỉm đúng mực với anh.
Vẻ mặt anh lại có vẻ hơi hoảng loạn và khẩn trương, không còn vẻ thong dong thanh thản vừa rồi nữa, anh nhìn tôi, hình như muốn nói gì đó, nhưng vẫn khép miệng lại, chỉ bước nhanh tới, đứng ở bên cạnh tôi.
Ngài Earle mời chúng tôi vào trong phòng làm việc của ông ấy. Nơi này trang trí quả thực không giống một văn phòng của tập đoàn lớn, mà như là một phòng khách thoải mái ở nhà.
“Bruce, không giới thiệu một chút à?” ngài Earle sửa lại biểu cảm giống như thấy quỷ, tươi cười hòa ái như bậc cha chú, chế nhạo lại không mất vẻ hiền lành nhìn tôi và Bruce, quả thực giống như là đang nhìn con trai và con dâu âu yếm vậy.
“Cô ấy tên là Vera Lee, là…” Bruce nhìn tôi, biểu cảm nhu hòa rất nhiều, vừa định nói ra, tôi lại đánh gãy.
“Tôi là trợ lý trước mắt của ngài Wayne, rất vui được gặp ngài, ngài Earle.” Tôi tươi cười tám cái răng tiêu chuẩn, vươn tay ra cầm lấy tay Earle.
Bruce nhíu nhíu mày, liếc nhìn tôi một cái thật sâu, không nói gì.
“Tôi cũng vậy, tiểu thư mỹ lệ.” Earle đưa cho tôi và Bruce mỗi người một tách cà phê, sau đó chuyển sang Bruce, “Tôi dám chắc anh cũng nhận ra rằng tôi không thể ngăn được tình thế hiện tại, đúng vậy… Đại cục chính là như thế, công ty của chúng ta phải đưa ra thị trường.”
“Tôi hiểu, tôi cũng đồng ý.” Bruce mang giọng nhà quan, nhấp một ngụm cà phê, “Huống chi tôi cũng sẽ nhận được một khoản hoa hồng kếch xù… Cho nên tôi sẽ không can thiệp vào việc hành chính của công ty.”
Earle như thở phào một hơi.
“Nhưng… tôi muốn một công việc ở đây.” Bruce tiếp nói, “Để tìm hiểu sâu thêm về công ty mà gia đình mình đã gây dựng.”
Tôi và Bruce đứng ở trong thang máy chuyên dụng, đi xuống kho hàng dưới tầng hầm. Từ sau khi bị hội đồng quản trị xoá tên, văn phòng của Fox nghèo túng đã bị chuyển xuống đó.
Từ tầng hơn một trăm mãi cho đến khi xuống hầm, đây là một đoạn thời gian không ngắn. Nhưng tôi và Bruce đều không nói gì, đều trầm mặc đứng đó.
Khi thang máy hạ xuống đến tầng thứ sáu mươi tám, Bruce đánh vỡ trầm mặc.
“Vera… Em hãy nghe anh giải thích.” Hắn nói.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười gật đầu: “Ừ.”
Nhưng anh há miệng thở dốc, lại nhắm lại, không nói gì.
“Anh định giải thích cái gì? Bruce?” Tôi hỏi.
“Anh… anh từ lúc học trung học, lúc đối mặt với nữ… em biết đấy, các cô ấy cũng không làm gì sai, cho nên anh không thể nào đối xử lạnh nhạt với họ.” Anh gãi đầu, biểu cảm có chút quẫn bách lại có chút khẩn trương, trông hoàn toàn không giống quý công tử luôn thành thạo với bất cứ chuyện gì, lại càng không giống Người Dơi nghiêm túc kiên nghị lại tịch mịch cô độc.
“Nhưng anh có thể thề với em, trong lòng anh chỉ có một mình em… Vera, đúng thế, không ai có thể thay thế được vị trí của em ở trong lòng anh.” ánh mắt anh thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm tôi, “Anh… anh không biết nên nói như thế nào, nếu em để ý, anh… anh cũng không biết nên làm gì bây giờ, nhưng mà anh vẫn nghĩ em không cần để ý… A, anh biết như thế là không có khả năng, bởi vì anh nhìn thấy em và người đàn ông khác đùa giỡn, anh cũng sẽ khó chịu… Nhưng mà anh anh anh…”
Anh bắt đầu lắp bắp, nói cũng nói không tốt. Anh vội vươn tay nắm chặt lấy tay tôi, tôi cảm thấy lòng bàn tay anh đang chảy ra một tầng mồ hôi.
Quả nhiên… Bruce Wayne trời sinh đã phong lưu như vậy, cho dù trong lòng anh chỉ có tôi, nhưng cũng không ngại anh mỉm cười dịu dàng với các cô gái khác.
Nghĩ vậy, tôi liền… buồn đủ kiểu = =
Nhưng nhìn anh sốt ruột khẩn trương lắp bắp giải thích với tôi, tôi lại không nhịn được mềm lòng.
Vì thế tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Trong thang máy này có camera không?”
Bruce sửng sốt: “Đây là thang máy tư nhân của Wayne, không có Camera, nhưng sao em… Á! Ôi trời ạ!”
Tôi vươn tay Ϧóþ mạnh đũng quần anh một cái, sau đó như không có việc gì thu tay lại, nhấc miệng nhìn Bruce trắng bệch nghiêm mặt cúi người che đũng quần.
“Nếu trong lòng Bruce Wayne chỉ có em, vậy thì cả người anh ấy đều là tài sản tư hữu của em” tôi hất cằm lên nói, “Người anh ấy là của em, tươi cười của anh ấy là của em, sự dịu dàng của anh ấy là của em, ‘lão nhị’ của anh ấy cũng là của em, hiểu chưa?”
Bruce hiển nhiên còn đang nhịn đau, nhưng qua đôi mắt sáng rực, giọng điệu rõ ràng đang nhẫn cười, tôi vẫn có thể nghe ra sự vui sướng trong đó: “Đã hiểu, quý cô của anh.”
Spoi:
Sau khi giới thiệu nhau, Fox triển lãm cho chúng tôi thành quả nghiên cứu của ông ấy, bao gồm dây đai chịu tải nhiều công năng, súng móc từ kế dùng khí nén chịu được trọng tải 158 kg, cùng với bộ quần áo bọc cho bộ đội tiên phong, cũng chính là đời trước của khôi giáp Người Dơi.
“… Áo bảo vệ Nomex dành cho binh lính cấp cao, chỗ khuỷu tay và đầu gối được tăng mạnh phòng hộ… Đúng vậy, như cậu chứng kiến, bộ giáp com lê này cực kỳ tuyệt vời.” Fox có chút đắc ý nói.
Bruce không lộ ra biểu cảm gì, chỉ liếc tôi một cái, đột nhiên hỏi một câu: “Vậy ông có nghiên cứu ra kiểu dáng cho nữ không?”
Tôi sửng sốt, nói thật, tuy tôi cùng Bruce tiếp nhận năm năm huấn luyện, hơn nữa thành quả coi như không tệ, nhưng tôi thật đúng là chưa suy nghĩ đến việc sau. Giúp anh là đương nhiên, nhưng mà giúp thế nào… Chẳng lẽ cũng đi làm thêm một bộ trang phục và đạo cụ Người Dơi nữa, được gọi mà “nữ dơi” “cô dơi” v.v…?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc