Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi - Chương 26

Tác giả: Uổng Bằng Lan

Chương 26: Qùy Xin JQ

“Này bà Zack, bà bán đúng là mận sao? Tôi thấy là hòn đá thì đúng hơn!” Tôi thuận tay cầm lấy một quả vàng óng, vẻ mặt chanh chua nhìn về phía bà chủ quán, “Cắn một cái mà cũng có thể khiến răng nanh bị vỡ! A còn đây nữa, quả này ngay cả hòn đá cũng không bằng, đây là kim cương đúng không?”
Bà Zack căm tức nhìn tôi: “Không mua thì cút! Đồ hạ lưu dơ bẩn!”
Tôi cúi đầu đánh giá mình một chút, mặt bẩn tay bẩn áo cộc bẩn rộng thùng thình giống như cái bao tải treo trên người, còn cả mái tóc ngắn không biết đã bao lâu không gội kia nữa (đúng vậy, từ lúc không biết bao lâu trước kia, tôi ngại phiền toái nên đã xén mái tóc dài đi rồi), cả người tản ra một loại mùi nồng không biết tên, có lẽ vài cái từ đơn “Hạ lưu dơ bẩn” với tôi mà nói coi như là nể tình.
“Oh bà Zack, bà cũng thật quá thô lỗ, không biết buổi tối ông Zack chịu được bà kiểu gì…” Tôi hạ lưu cười rộ lên, một vài tên đầu đường xó chợ bên cạnh xem náo nhiệt cũng cười theo, bà Zack tức giận đến mức đỏ bừng mặt, ông Zack bên cạnh càng đỏ bừng hơn, lập tức rút một cái gậy gỗ muốn xông lên đánh tôi.
Tôi thè lưỡi, lập tức thấp người xuống, nhanh chóng linh hoạt chui ra khỏi đám đông.
Vợ chồng Zack còn phải làm tiếp tục làm ăn, chỉ than thở vài câu, cũng không thật sự đuổi theo.
Dọc theo con đường đã dự định sớm, chạy đến đầu ngõ, thành công gặp được Bruce đang chạy tới từ một hướng khác.
“Thế nào?”
“Em thật sự là quá tuyệt vời, Vera!” Bruce cười hì hì, mở ra túi vải đen tuyền, bên trong là bảy, tám quả mận vàng vừa to vừa tròn trông rất ngon.
Chúng tôi vỗ bàn tay vào nhau một cái, đi vào ngõ nhỏ, ngồi xuống ở giữa một đống rương gỗ rách nát và vải bạt ri-đô, chia sẻ thành quả lao động hôm nay.
“Hey, tuấn nam, cảm giác phạm tội thế nào? Bây giờ anh có chút tâm đắc không?” Tôi há to miệng cắn mận nhiều nước, nước thơm ngon khiến miệng và tay tôi đều dính dính.
“… Có lẽ vậy.” Bruce dần dần dừng lại tướng ăn hung mãnh, vẻ mặt lộ ra một tia ảm đạm, “Anh… Đúng vậy, lúc anh vì ăn mà trộm đồ, anh bỗng nhiên mất đi quan niệm thị phi thiện ác… Anh nếm được sự sợ hãi trước khi phạm tội… Cũng cảm thấy rất vui sướng sau khi thành công…”
Tôi không nhịn được vươn bàn tay dính dính ra, nhéo nhéo gò má râu ria xồm xàm của anh, “Hey, đừng như vậy. Chỉ cần anh không bao giờ quên lý do ban đầu anh kiên trì là cái gì, thì anh vĩnh viễn sẽ không trở thành tội phạm chân chính.”
Bruce buồn bã ỉu xìu nở nụ cười một chút, “Anh biết, đương nhiên anh sẽ không quên” anh nói, “Nhưng mà… điều dó cũng không thể xóa đi chuyện thực rằng chúng ta đã phạm tội.”
Tôi cũng trầm mặc.
Tôi biết anh nói đúng, dù thế nào đi nữa, bất luận ngày sau anh trở thành anh hùng vĩ đại đến thế nào, tôi nghĩ những hành vi phạm tội trước đó như thế này, sẽ luôn trở thành chỗ bẩn mà cả đời anh cũng không thể quên đi hoặc xóa đi.
Cho nên…
Tôi quay đầu, nhìn thấy một cậu bé người da đen gầy yếu đang giương mắt nhìn chúng tôi.
Tôi nhớ được một màn này trong phim, chẳng qua hiện tại, từ một mình Bruce biến thành hai người chúng tôi.
Tôi túm túm tay áo Bruce.
Bruce quay đầu, lộ ra một nụ cười hiền lành, lấy hai quả trong túi vải đưa qua.
Cậu bé nhận lấy, há to miệng ăn giống như bị đói đã rất lâu.
… cho nên, chúng tôi chỉ có thể… làm nhiều những việc thiện nho nhỏ như thế này, để tận lực giảm đi phần nào cảm giác tội lỗi trong lòng.
Nhưng mà… vợ chồng Zack có làm gì nên tội đâu? Bọn họ chỉ là người làm ăn yên phận thành thật mà thôi, tuy rằng bị trộm không nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn là tổn thất.
Muốn cho những người vô tội ấy thanh toán cho cuộc trưởng thành của Người Dơi sao?
Tôi quay đầu liếc Bruce một cái, anh đang nhíu mày lại rất sâu, tôi nghĩ anh cũng đang khổ sở giống như tôi.
Tôi thở dài, chỉ có thể tận lực an ủi anh: “Tên và địa chỉ của đôi vợ chồng vừa rồi, anh đều nhớ kỹ chứ?”
“Ừ.” Bruce gật gật đầu, nói đến đây, trong đôi mắt mới có một chút sáng rọi một lần nữa. Anh thò tay vào túi sườn áo khoác lấy ra một mảnh vải dệt màu trắng, mặt trên dùng than nhỏ viết lại tên và một vài tin tức của những người bị chúng tôi trộm hoặc ςướק lấy hai năm qua.
Sau này, khi chúng tôi trở về thành phố, chúng tôi sẽ bồi thường tất cả bọn họ.
Đúng vậy… Tôi và Bruce, đã lưu lạc vẻn vẹn hai năm.
Hiện tại chúng tôi đang ở một đất nước nhỏ của Đông Phi. Hai năm qua, chúng tôi cơ hồ đi khắp các nơi trên thế giới, Tây Phi, Đông Nam Á, châu Mĩ Latinh, quần đảo Caribê, Australia, Đông Âu… Chúng tôi nếm qua đủ loại bần cùng, tật bệnh và nơi đen tối, đi qua vô số khu phát đạt và khu nghèo khó, mở mang kiến thức về những thành thị bị cồn, đồ vật độc hại, cờ bạc tràn ngập, nộp thuế cắt cổ và sự sa đọa thối rữa, cũng gặp qua rất nhiều thành phố, địa khu có tình hình trị an tệ hại.
Đương nhiên, chúng tôi không có tiền ngồi máy bay, cơ hồ tất cả đều là dựa vào đường thủy nhập cư trái phép hoặc là xe đường dài giá rẻ đi khắp bốn phương.
Đôi khi, chúng tôi có thể tìm được một vài công việc vặt ở mấy nơi như nhà hàng, quán bar hoặc là sòng bạc ngầm, kiếm chút tiền. Có đôi khi cũng đến xếp hàng ở giáo đường địa phương hoặc những nơi tổ chức cứu tế miễn phí, nhưng đa số là chúng tôi ăn ngủ ngoài đường.
Nhớ một lần thảm nhất, chúng tôi chọn sai thời gian và đường đi, vào tháng mười hai nhưng không xuống nam bán cầu, mà là chậm trễ lưu lại ở thành phố Tartu của Estonia. Quốc gia Đông Âu này vừa đến mùa đông là cực kỳ rét lạnh, đoạn thời gian kia cơ hồ ngày nào cũng có tuyết rơi nhiều, mà chúng tôi thân không xu, cũng không tìm thấy công việc.
Vì thế… Chúng tôi bị đông lạnh ở cống thoát nước. Tuy rằng chỉ có thể cùng con chuột con gián làm bạn, hơn nữa mùi không dễ chịu gì, nhưng không thể không nói, nơi này quả thực ấm áp rất nhiều so với trên đất.
Ban ngày, chúng tôi đi ra ngoài hành khất hoặc là trộm ςướק, buổi tối trở về cống thoát nước để ngủ.
Tuy rằng những ngày ấy thật sự rất cực khổ, so với tôi lúc tôi vừa xuyên không đến, ở trong cái nhà trọ của bà Hoàng hay kì thị chủng tộc kia còn khổ hơn gấp trăm lần. Nhưng có lẽ là vì có Bruce ở bên, cho nên tôi cuối cùng vẫn có thể kiên trì, hơn nữa trong rất nhiều chuyện, tâm tình cũng không tệ.
Danh sách người bị hại được ghi lại từ lần đầu tiên chúng tôi thật sự bất đắc dĩ phạm tội, đúng vậy… chúng tôi phải vì thế mà làm chút gì đó.
Chỉ là… Đến bây giờ thôi, giữa hai chúng tôi… ngoài cái hôn trán ở nhà trọ Cape Town hai năm trước kia ra, chúng tôi không xảy ra gì khác cả.
Cái này thật tức điên mất thôi!
Chẳng lẽ hiện tại tôi ở trong mắt anh chỉ biến thành bạn hữu đồng sinh tử cộng hoạn nạn thôi sao! Ý chính của tôi thật sự không phải như vậy mà orz
Tôi nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn nhìn bộ dáng mình bẩn thỉu người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngay cả bộ иgự¢ to mà tôi vẫn lấy làm kiêu ngạo giờ đã bị quần áo thùng thình rách nát che đi hoàn toàn không nhìn ra. Thế này… thế này, trời ạ mặc kệ là ai nhìn lần đầu cũng sẽ cảm thấy tôi là đàn ông đi!
Hai năm qua, bộ dáng dơ bẩn nhất khó coi nhất của tôi cũng đều bị anh nhìn thấy hết = =
Tôi thở dài, ưu tang liếc Bruce một cái, tiếp tục vùi đầu cắn mận.
Mà Bruce lại hoàn toàn không nhận thấy được gì, anh cau mày suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: “Có lẽ… Chúng ta nên đi nơi khác.”
Tôi quay đầu nhìn, thiếu niên người da đen vừa rồi không biết khi nào đã chạy mất.
“À, tính toán đi đâu?” Tôi không chút để ý hỏi, kỳ thực trong lòng lại đang sốt ruột rốt cuộc khi nào thì mới tính toán đi Trung Quốc, đi Trung Quốc mới có hi vọng vào ngục giam, vào ngục giam mới có hi vọng nhìn thấy đại sư Ra’s al Ghul, nhìn thấy đại sư Ra’s al Ghul mới có hi vọng thăng cấp, thăng cấp mới có hi vọng về thành phố!
“Anh nghĩ… Nếu không chúng ta đi Viễn Đông đi.” Bruce quay đầu lại, mỉm cười nhìn tôi, “Trung Quốc, thế nào, rời nhà lâu như vậy, em có nghĩ tới việc về thăm không?”
“A… Đương nhiên!” Tôi cao hứng kém chút bật dậy, “Chúng ta khi nào thì xuất phát? Ngày mai em sẽ đi bến cảng hỏi thăm thuyền đi Trung Quốc! À không! Em đi ngay bây giờ!”
“Cô gái ngốc.” Bruce cười xoa xoa đầu tôi, làm mái tóc bẩn của tôi càng thêm rối.
Tôi nhìn anh cười híp mắt, lặng lẽ đỏ mặt. Cảm giác được trong mắt anh có một tia yêu chiều, hẳn là… hẳn là không phải tôi tự mình đa tình chứ?
Nhưng thật đáng tiếc, cửa cảng nơi này thật nhỏ, số lượng thuyền mà cảng phun ra nuốt vào càng nhỏ đến đáng thương, thuyền đến cảng Thượng Hải của Trung Quốc sớm nhất cũng phải ở một tháng sau.
Nhưng chúng tôi thật may mắn vì tìm được công việc ở nhà hàng trong cảng, Bruce làm việc vặt trong phòng bếp, tôi thì bưng bê, số khách ra vào mỗi ngày nhiều nhất chính là công nhân khuân vác ngăm đen cơ bắp ở bến cảng, điều này không khỏi làm tôi nhớ lại đoạn thời gian vừa xuyên không đến thế giới này.
Còn có cậu Michael mắt xanh rất đẹp trai kia nữa… À, đã bao lâu tôi không nhớ tới anh ta?
Một tháng sau, chúng tôi tích cóp được một ít tiền, rốt cục mua được bọn cầm đầu tội phạm trong cảng biển, thành công ngồi lên tàu thủy nhập cư trái phép.
Ở trên thuyền, bởi vì trả tiền, nên cho dù thân là khách nhập cư trái phép như chúng tôi cũng được đãi ngộ không tệ. Tôi và Bruce được phân đến một khoang nhỏ, bên trong có một cái giường nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng vẫn đủ cho hai người ngủ.
Chúng tôi tắm rửa, thay quần áo, Bruce cũng cạo sạch râu. Mà tôi vì sự an toàn, không thể không tiếp tục ngụy trang thành con trai… Hic, được rồi, nữ phẫn nam trang gì gì đó rất không hiện thực, cũng quá…, tôi chỉ có thể ngụy trang thành một cô gái chẳng sạch sẽ chẳng thanh tú thoạt nhìn chẳng làm đàn ông có Dụς ∀ọηg.
À xin hãy tin tưởng tôi… Trên cái thuyền hỗn loạn có số đông khách nhập cư trái phép không hợp pháp này, thì luật pháp và ý thức đạo đức của các thủy thủ đều không mạnh mẽ làm gì, hơn nữa hàng năm ở trên biển rất ít gặp phụ nữ, cho nên… Khụ, cho dù là cô em có tư sắc bình bình giống như tôi, chỉ cần thoáng chỉnh tề chút, cũng rất có khả năng bị “chấm ʍúŧ”.
Cho nên…
Tôi âm ngoan nhẫn tâm, mua vải buộc иgự¢, buộc chặt bộ иgự¢ C cup duyên dáng của tôi lại.
“Aiz… Về sau chắc chắn sẽ xệ xuống…” Tôi vừa cài móc vừa khóc không ra nước mắt.
“Ồ? Cần anh hỗ trợ không?” Bruce xấu xa cười rộ lên, “Bộ иgự¢ của các quý cô chỉ cần thường xuyên được đàn ông nặn, thì dù thế nào cũng sẽ không thể xệ xuống.”
Tôi nghẹn một chút, gần đây, Bruce ở trước mặt tôi càng ngày càng thoải mái không kiêng nể, ngoài thân thể ᴆụng chạm bình thường ra, miệng cũng càng ngày càng thường xuyên khiêu khích, tôi thật hoài niệm cậu trai thanh thuần xấu hổ hai năm trước.
Nhưng… đây cũng càng khiến tôi cảm thấy anh đối với tôi chắc chắn chỉ có tình cảm bạn hữu TAT
“Được, anh tới nặn đi. Nhớ phải sử dụng cả tay và miệng, em thích loại cảm giác này, cám ơn.” Tôi hung ác nói với anh.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, Bruce lập tức bị dọa.
“Khụ… Anh… anh chỉ là đùa thôi.” Anh nhún nhún vai, vừa giơ hai tay lên, vừa nhanh chóng đứng dậy ra ngoài cửa, “Anh đi Toilet một chút.”
Tôi thở dài, ngã quỵ sấp xuống giường, nằm chui tới chui lui trong gối.
Đại thần xuyên không, quỳ xin JQ… T^T
Spoi:
“Bruce, anh làm sao vậy? Sao hôm nay anh tức giận đến thế?” trong phòng nhà trọ, sau khi giải thích những gì cần làm ngày hôm sau, tôi không khỏi lo lắng hỏi anh.
“… Anh không biết.” Bruce phờ phạc ỉu xìu nhìn ngoài cửa sổ, thẫn thờ một hồi, sau đó giống như đột ngột bạo phát vậy, nổi giận đùng đùng xoay người lại, hổn hển nhìn tôi chằm chằm, “Vera, anh không biết rốt cuộc em nghĩ như thế nào. Trời ạ vì tình yêu của thượng đế, chúng ta ở cùng nhau ít nhất cũng đã hai năm rồi, mà em vẫn không khôn lên chút nào sao? Được rồi, anh biết nơi này là tổ quốc của em nên có lẽ đã làm em cảm thấy thật thân thiết, nhưng cũng không có nghĩa là em có thể thả lỏng cảnh giác! Tùy tiện bắt chuyện với một kẻ qua đường rồi sau đó nói mấy chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương! Trời ạ, nghe qua thôi cũng cảm thấy vớ vẩn buồn cười đúng không! Trước kia em quen biết cái tên Lý Đại Minh kia sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì hai người đều họ Lí? Trời ạ em có nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn em không? Hắn muốn mời em ăn cơm? Thật buồn cười, hắn rõ ràng là đang nói muốn mời em lên giường!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc