- Ngài chuẩn bị đi! Con gái ngài xác định bị Hoa Tiêu Quân này đưa đi rồi!
Triệu Tần Minh hừ lạnh liếc một cái, ông phắt tay rời đi. Trong sân đua ngựa chỉ còn lại Hoa Tiêu Quân, anh hít một hơi rồi ngồi bệt xuống đất. Máu từ chân vẫn túa ra không ngừng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không
Nhã Nhã chạy vội lại, cô từ sau nhìn bóng lưng của anh. Trong tim bất giác dâng lên một cảm xúc khó tả, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ là đã bỏ cuộc rồi
- Hoa Tiêu Quân! Mệt không?
Cô ngồi xuống trước mặt anh, lấy tay lau đi vài giọt mồ hôi còn đang đọng lại. Đôi mắt bất giác liếc xuống bàn chân của anh
Hoa Tiêu Quân cười trừ, anh lấy tay xoa đầu cô. Ánh mắt đầy yêu thương hiện ra
- Không đau! Vì Tiểu Nhã...một chút đau đớn này là gì!
- Nhưng...chảy máu hết rồi!
Cô dùng tay khẽ chạm nhẹ vào vết thương, cảm nhận được sự co giật từ anh, trong lòng lại dâng lên nỗi đau khó tả, một giọt nước mắt lăn xuống khiến anh khó xử
Hoa Tiêu Quân hơi chau mày, anh mỉm cười kéo cô vào lòng, bàn tay to lớn vỗ vào lưng cô có nhịp
- Em khóc cái gì? Anh đau chứ có phải em đâu?
- Nhưng...
- Được rồi, được rồi! Trời sắp tối rồi...ngồi ngoài này lạnh lắm, chúng ta mau vào nhà thôi!
Nói rồi anh hơi tựa vào người cô, Nhã Nhã chỉ biết im lặng gật đầu đỡ anh dậy. Cô cố gắng không để vết thương trên chân anh nghiêm trọng thêm
...
Sắc trời dần chuyển, Hoa Tiêu Quân cùng Hoa Niên Thành và Diêu Dao ngồi trước mặt Triệu Tân Minh. Cả bốn người đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mẹ anh khẽ lên tiếng
- Cái đó...lão Triệu à, thằng nhóc xem như cũng vượt qua bài kiểm tra của anh. Tụi nhỏ là thật lòng yêu thương nhau, anh xem...
Diêu Dao nói đoạn rồi đưa mắt nhìn ba cô, Triệu Tần Minh ho nhẹ hai tiếng. Ông phẩy tay kêu cô lại, sát khí sắc bén nhắm về anh
Nhã Nhã đứng một bên liền từ từ tiến lại, cô ngồi xuống cạnh Triệu Tần Minh. Ông nắm tay cô rồi nói
- Con yêu cậu ta?
Câu hỏi vang lên làm cả mặt Nhã Nhã đỏ lên, cô e thẹn gật đầu, ánh mắt khẽ đảo qua anh. Nụ cười lạnh lẽo trên môi Hoa Tiêu Quán hiện ra, sát khí từ người anh nồng nặc lan toả
- Vâng!
- Haizz! Lớn rồi, ba cũng không giữ con nữa, quyết định nằm ở con, ba chỉ ở đằng sau bao vệ con thôi! Sau này lấy tên nhóc thối này, nó có làm gì con thì nhớ nói cho ba biết. Ba đem con về, nhà ta cũng không phải thiếu gạo, nuôi con là chuyện thường!
Ba cô dặn dò một lượt, ánh mắt đảo qua anh đầy uy Hi*p. Triệu gia chỉ có một con gái cưng là cô, ông phải kiểm tra xem chồng tương lai của cô có bản lĩnh không đã. Hơn nữa...chỉ cần đối xử với con gái không tốt, ông lập tức đem người rước cô về...
Hoa Tiêu Quân thấy Triệu Tần Minh nói cho cô nhưng lại nhắm đến mình, anh liền đen mặt. Ánh mắt đầy sắc bén hiện ra, cái gì mà không đối tốt, cái gì mà đem cô về? Anh cho phép sao? Hoa Tiêu Quân càng nghĩ càng muốn nổi điên, anh tựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo nhau
- Triệu lão gia...bài kiểm tra con đã thông qua rồi! Ngài xem...hôn sự này con cũng đã nhờ người xem ngày, khoảng 2 tuần nữa là có ngày đẹp. Khi đó, Hoa Tiêu Quân con xin phép đén rước vợ!
Triệu Tần Minh liền hừ lạnh, ông nhìn anh rồi lên tiếng
- 2 tuần nữa? Không phải là nhanh qua rồi sao?
- Con thấy vậy là chậm rồi! Ngài nên biết cưới vợ phải cưới liền tay, để lâu ngày con sợ ngài đổi ý lắm. Hơn nữa...cũng tránh để cho bác sĩ đến tận nhà hỏi cưới lần nữa!
- Cậu...
Triệu Tần Minh không nhịn được cơn tức giận, ông muốn nói nhưng không nói nổi. Ánh mắt đầy tức giận, có phải ông gả con gái cho lầm người rồi không??
Nhã Nhã nãy giờ im lặng nhìn anh và ba mình nói chuyện, cô nắm chặt tay mình. Bỗng Đieu Dao tiến đến, bà vỗ vào tay cô, ánh mắt trìu mến hiện ra
- Tốt quá rồi! Tiểu Nhã cuối cùng cũng thành con dâu mẹ! Con yên tâm, sau này Quân Quân có làm con tức thì nói với mẹ, mẹ thay con làm chủ, lập tức thiến nó!
- Cái gì mà con dâu ở đây? Bà gọi quen tai thế? Con bé còn chưa đặt chân vào Hoa gia đâu đấy!
Triệu Tần Minh tức giận, ông nhìn Diêu Dao không chớp mắt. Còn Hoa Tiêu Quân trên mặt không khỏi hiện ra sự không hài lòng. Anh nhìn mẹ mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó chịu
Rốt cuộc anh có phải là con của bà?? Tại sao ngay cả mẹ ruột cũng đòi thiến "củ cải" của con mình??
Nhã Nhã nhìn Diêu Dao, trên mặt hiện ra nụ cười đẹp. Cô gật nhẹ, trong lòng tung hoa không ngừng