Hoa Tiêu Quân và Triệu Tần Minh lại xách balo chạy về phía trước, họ vừa chạm đích thì ba cô liền bước lại. Vốn tưởng còn yên ổn, nào ngờ...
Còn chưa được 20 phút, trước mặt anh và ba cô hiện ra bãi huấn luyện quân đội đặc chủng. Hoa Tiêu Quân lắc đầu ngao ngán, ba cô chắc không định gả con gái đây mà!!! Ôi trời ạ...nếu mà đi hỏi cưới thế này anh đoán chắc 99% đàn ông trên thế giới này đều ế!
- Triệu lão gia! Rốt cuộc ngài có gả con gái cho con không vậy?? Bày biết bao nhiêu trò thế này để làm gì?
Anh vừa chạy vừa vừa nhìn ba cô, ông không nói gì chỉ đưa mắt liếc anh. Khoảng vài giây sau mới cất tiếng trầm trầm
- Vô dụng! Mới vậy mà đã không chịu được??
Vô dụng??
Lão già này là đang nói anh vô dụng sao??
Hoa Tiêu Quân đen mặt, sát khí bừng bừng làm Triệu Tần Minh bất giác hơi lạnh gáy
Từ trước tới giờ chưa ai bảo anh vô dụng và cũng chưa ai dám nói từ này trước Hoa Tiêu Quân. Tuy nhiên, hôm nay lão già nhà Nhã Nhã vậy mà lại dám bảo anh vô dụng! Anh vô dụng chỗ nào? Không phải lúc nãy anh còn cứu ông ta sao? Anh còn Gi*t hổ đấy!
Hoa Tiêu Quân càng nghĩ càng tức giận, anh nâng balo lên chạy về phía trước. Nhanh chóng đến bãi tập, anh đặt cái bao nặng nề trên vai xuống rồi nhìn Triệu Tần Minh
Anh hừ lạnh rồi tiến đến bài luyện tập đầu tiên đó là đi trên than, những cục than đỏ như muốn nổi lửa. Hoa Tiêu Quân nhăn mày, ba cô đúng là nguy hiểm, mới bước đầu mà đã gặp phải vấn đề lớn này
Còn đang suy nghĩ, bỗng Triệu Tần Minh liền tiến lên phía trước. Ông không do dự mà bước lên những cục than nóng đỏ, Hoa Tiêu Quân khẽ nhíu mày. Anh thở dài, có vẻ con đường lấy vợ của anh còn gian nan lắm...
Đặt chân lên những cục than, một cơn nóng dữ dội liền ập đến. Hoa Tiêu Quân liền cau đôi mày kiếm, dưới chân dường như mất dần cảm giác. Sự nóng hổi lấn chiếm sự đau đớn, anh nhích từng chút từng chút. Nhìn quãng đường phía trước, đoán chừng khoảng 5m nữa mới kết thúc. Hoa Tiêu Quân liền nhịn cơn đau xuống, anh nhìn ba cô vẫn thản nhiên đi như không có gì. Quả nhiên tay lão luyện có khác!
Vừa bước qua đoạn đường lửa, một bể nước lớn hiện ra trước mặt anh và ba cô. Cả hai liền bước lại nhúng đôi chân bị nướng chín vào bể nước lạnh, một làn khói trắng bốc lên. Hoa Tiêu Quân thở một hơi dài, anh ngẩng mặt lên trời
Triệu Tần Minh ngồi kế bên liền ném cho anh chai nước lọc, ông nói
- Mới vậy mà đã không chịu nổi??
- Ngài khinh thường Hoa Tiêu Quân này quá rồi!
Anh nhận lấy chai nước, uống một ngụm lớn. Mồ hôi nhễ nhại, mới bước đầu đã khó khăn rồi, không biết phía sau còn thế nào đây!?
Triệu Tần Minh nhếch môi, ông đứng lên dẫn anh đi lại nơi thử thách tiếp theo
Cách đấy không xa, một trường đua ngựa hiện ra. Hàng chục con ngựa khoẻ mạnh lần lượt được đưa ra để ba cô và anh chọn
Hoa Tiêu Quân liền hiểu, thì ra là muốn đua ngựa với anh. Nhìn qua đám ngựa háo đá này được chăm sóc kĩ càng lắm, bờm và đuôi mượt mà suôn phẳng. Triệu Tần Minh bước lại chọn một con ngựa, dắt đến vị trí. Đây đều là giống ngựa ௱ôЛƓ Cổ, chạy rất nhanh
Hoa Tiêu Quân hít một hơi dài, anh lướt qua từng con ngựa rồi dừng ở con màu đen láy, mắt nó trong veo, thân hình cũng không nhỏ, không to. Anh cười lạnh, dắt nó ra ngoài
Khi cả hai đều ở vạch xuất phát, Triệu Tần Minh liền vỗ tay vài cái. Trước mặt họ liền hiện ra những vật cản, còn có cả vòng lửa, phía xa xa là những tấm bia bắn súng. Ba cô nhàn nhạt giải thích
- Vượt qua mấy cái chướng ngại vật kia trước, sau đó mới được dùng súng bắn vào những tấm bia được đặt ở bên đó. Trúng hồng tâm là được, để nâng cao độ khó, các tấm bia sẽ di chuyển không ngừng!
Hoa Tiêu Quân nghe xong liền nhếch môi, mấy cái này là "đặc sản" của anh, khó khăn gì?
"Pằng"
Một tiếng súng vang lên, cả hai đều thúc ngựa chạy về phía trước. Hai con ngựa được chăm sóc kĩ càng nên chạy rất nhanh, anh và ba cô cũng ngang tài ngang sức. Họ lần lượt vượt qua mấy cái thanh xà trên đoạn đường đua, vượt qua mất cái vòng lửa nóng rực. Chạy một hồi, Hoa Tiêu Quân và Triệu Tần Minh rút súng được giắt bên hông ngựa ra. Những tấm bia đỡ đạn lúc này đang đứng yên bỗng chốc di chuyển, không những thế còn có mấy thứ cản trở nên hơi khó
Hoa Tiêu Quân cắn môi dưới, miệng khẽ nhếch lên. Anh nâng súng nhắm từng cái bia đỡ đạn, tiếng "pằng, pằng" vang lên chói tai. Lũ chim gần đó bị doạ cho sợ nên bay hết lên, Triệu Tần Minh cũng không kém. Ông hạ thấp người nhắm đến giữa hồng tâm
Cả trường đua ngựa đều vang lên tiếng súng chói tai, Nhã Nhã cùng Diêu Dao và Hoa Niên Thành ngồi một bên theo dõi trên màn hình lớn. Cô nắm chặt tay đan vào nhau, nhìn xuống chân của anh và ba qua màn hình. Bàn chân máu vẫn chảy ra nhỏ từng giọt từng giọt, trong lòng Nhã Nhã bất giác vang lên một tiếng dội lớn. Cô còn chưa kịp định hình thì bên ngoài vang lên tiếng hô hoán, Nhã Nhã cùng ba mẹ anh chạy ra. Trước mặt bọn họ là một con hổ lớn bị Gi*t ૮ɦếƭ, Triệu An Khanh khẽ nhíu mày
- Thằng nhó đó xem như cũng có chút bản lĩnh!
- Ý anh là...Hoa Tiêu Quân săn con hổ này?
Nhã Nhã hỏi, cô đưa mắt qua con hổ. Mắt nó nhắm chặt lại, máu từ đó chảy ra đã khô
Triệu An Khanh không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, khi họ đến đó kiểm tra thì lá cờ màu đen tượng trưng cho anh đã được để sẵn ở đấy. Lúc đầu anh ta còn bán tin bán nghi, nhưng...
- Xem như thằng nhóc này cũng có duyên làm rể nhà chúng ta!
Triệu An Khanh thừa nhận, mặt liền quay đi chỗ khác. Bàn tay Nhã Nhã khẽ run lên, cô vui mừng nhìn con hổ ૮ɦếƭ trước mặt. Bất giác, từ phía trường đua vang lên tiếng còi kết thúc, Nhã Nhã quay đầu nhìn. Tên anh được hiện rất rõ và lớn trên màn hình, lòng cô liền tràn ngập niềm hạnh phúc
Trên trường đua, Triệu Tần Minh đưa mắt nhìn tấm bia cuối cùng. Viên đạn của ông tuy nằm ở hồng tâm nhưng lại lệch ra phía ngoài một chút. Nó nằm ở ranh giới giữa hai màu đỏ và vàng, nụ cười nhạt trên môi ông khẽ nở ra, mồ hôi túa ra nhễ nhại. Hoa Tiêu Quân xuống ngựa bước lại gần, anh giương bộ mặt đắc thắng ra, ánh mắt đầy khiêu khích
- Ngài chuẩn bị đi! Con gái ngài xác định bị Hoa Tiêu Quân này đưa đi rồi!