Lão Đại Yêu Chị Đại - Chương 95

Tác giả:

- Hổ??
Triệu Tần Minh và Hoa Tiêu Quân đề lùi về sau vài bước, hai người nhìn con hổ to lớn trước mặt. Nó đi vòng vòng quanh ông và anh, bước chân nặng nề đầy sát khí, quanh mép còn vương vài giọt máu. Phía sau lưng con hổ còn một cái xác của con nai lớn, bất giác Hoa Tiêu Quân và Triệu Tần Minh liền hiểu ra. Ông nhanh chóng đặt cái balo xuống rồi từ từ rút con dao ra
- Triệu lão gia, ngài cũng có sở thích thả thú hoang ra ngoài sao?
Hoa Tiêu Quân đứng một bên quanh sát, anh cố giấu đi hơi thở của mình. Bởi vì hổ thường dựa vào nhịp thở của đối phương mà vồ mồi, chỉ cần nhịp thở nhanh là nó biết con mồi đang sợ hãi
- Ta không thả hổ! Có lẽ con vật này là thú hoang trong khu rừng này!
- Ồ...
Hoa Tiêu Quân nhíu mày, anh đưa mắt quanh sát một lượt. Khi nãy lúc chạy vào đây, anh đã thấy một cái hố sâu khá lớn, đoán chừng cách vài mét. Hoa Tiêu Quân khẽ mỉm cười nhìn Triệu Tần Minh định làm gì
Ba cô không nói không rằng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt giống con sói đầy khát máu toả ra. Ông hạ thấp người, toàn thân cứng lại, các cơ bắp hiện ra. Triệu Tần Minh nhanh chóng leo lên thân cây, ông bám vào một cái cành chìa ra gần đó. Con hổ cũng không chần chừ mà lao thẳng đến, nó giương móng vuốt sắc nhọn ra. Nhe nanh gầm lên một tiếng, nó bám vào thân cây mà ông leo làm rung một cái rõ lớn. Năm móng vuốt dài liên tục cào vào thân cây, để lại những đường hằn dài ngoằng. Triệu Tần Minh nhíu mày, ông nhảy xuống, cầm con dao cắm vào thân con hổ rồi đạp mạnh vào đầu nó rút con dao ra lộn một vòng tiếp đất
Máu của con hổ phụt ra, nó gầm lên rồi quay lại nhìn ông. Nó lắc mình, cái đuôi phía sau ve vẩy, Triệu Tần Minh thấy không an toàn liền xoay người chạy thật nhanh. Thấy ông chạy, con hổ cũng chạy theo
Hoa Tiêu Quân nãy giờ đứng một bên xem trò vui, anh thong dong tiến lại chỗ balo. Bên trong ngoại trừ một viên đá lớn thì còn những thứ khác, anh lục lọi một hồi. Ánh mắt liền dừng lại trên khẩu súng lục đen và băng đạn, Hoa Tiêu Quân nhếch môi. Anh cầm lên rồi vòng theo hướng khác
...
"Hộc...hộc..."
Tiếng thở dốc của Triệu Tần Minh vâng lên trong gió, mùi máu tanh thoang thoảng. Ông cầm con dao chạy vào sâu trong rừng đã được 10 phút, tên Hoa Tiêu Quân kia không biết thế nào rồi!
- Triệu lão gia, 23 độ về hướng Tây có một cái hố, ngài dụ nó đến đó đi. Con đến đó đợi!
Hoa Tiêu Quân chạy ngang cách đó không xa lớn tiếng la lên, anh nhanh chóng lao lên trước rồi biến mất. Triệu Tần Minh lập tức hiểu ra, ông đột nhiên đổi hướng khiến con hổ đâm sầm vào một thân cây to gần đó, nó lắc đầu rồi lại đuổi theo ông
Chẳng mấy chốc phía trước mặt Triệu Tần Minh hiên ra một khu đất trống nhỏ, còn có một cái hố. Ông liền tăng tốc rồi nhảy lên sợi dây leo gần đó bay đu qua cái hố. Con hổ nhảy lên, móng vuốt giương ra nhưng...không kịp, nó không phòng bị liền mất đà lọt xuống cái hố
Hoa Tiêu Quân lập tức chạy ra, anh đứng ở trên cầm khẩu súng nhắm vào mắt và những điểm yếu của con hổ. Tiếng súng liên tục vang lên, mùi thuốc khét lẹt trong không khí. Con hổ gầm quằn quoại cào loạn xạ, máu của nó dính hết lên đất cát, tiếng gầm gừ vang dội trời xanh một lúc một nhỏ. Hoa Tiêu Quân định nhảy xuống một dao Gi*t nó thì bị Triệu Tần Minh ngăn lại. Ông lắc đầu nói
- Hổ là loài khá thông minh, đợi nó ૮ɦếƭ hẳn rồi xuống! Nếu không...thì thì cậu xác định về trời đoàn tụ với tổ tiên!
- Ngài lo lắng??
Hoa Tiêu Quân nở nụ cười lạnh, anh đút tay vào quần rồi nhìn ba cô. Triệu Tần Minh chỉ hừ lạnh, không nói gì quay lại chỗ cũ
Hoa Tiêu Quân cũng không nhiều lời nhún vai, anh quay sang nhìn con hổ cười lạnh. Khoảng vài phút sau, con hổ do mất máu nhiều lại cộng thêm những vết thương chí mạng do anh gây ra mà ૮ɦếƭ đi. Hoa Tiêu Quân liền rút trong túi ra một lá cờ hình màu đen cắm xuống rồi rời đi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc