Lão Đại Yêu Chị Đại - Chương 46

Tác giả:

- Ngoan! 5 năm nữa, tôi sẽ cùng em bước trên lễ đường!
Lời của anh khiến trái tim Nhã Nhã đập loạn xạ. Cô mỉm cười rúc vào lòng anh, một cơn buồn ngủ tự nhiên ập đến, trước mắt cô mọi thứ đều mờ ảo. Nhã Nhã không biết trời trăng gì cả, cô gục đầu ngủ thi*p đi
Đây là lần đầu tiên Hoa Tiêu Quân phải sử dụng thủ đoạn hèn tiện, anh xoa đầu cô. Mắt liếc qua những món trên bàn ăn, phần của cô bị anh bỏ thuốc ngủ vào. Thế mà Nhã Nhã không một chút nghi ngờ lại tin tưởng anh ăn hết
Hoa Tiêu Quân thở dài, bế bổng Nhã Nhã lên, đưa cô vào nhà
---
Sáng hôm sau, lúc Nhã Nhã vừa tỉnh dậy. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, đầu đau hơn 乃úa bổ. Đập vào mắt Nhã Nhã là căn phòng quen thuộc của mình, mùi hương nhẹ thoảng vào mũi cô
Tại sao cô lại ở đây? Rõ ràng là cô đang ở nhà Hoa Tiêu Quân mà?
Nhã Nhã hất chăn, cô lảo đảo bước về phía cửa. Bên ngoài vẫn im lặng như vậy, cô bất giác lo sợ. Quản gia nhà cô bước lại
- Tiểu thư! Cô tỉnh rồi!
- Tại sao tôi ở đây?
Nhã Nhã lao đến hỏi, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả
- Hôm qua có người đưa tiểu thư về!
Quản gia nhẹ nhàng lên tiếng, ông nhìn cô
Nhã Nhã như bất động, cô nhớ lại lời hôm qua anh nói
Đợi anh? 5 năm?
Ý của anh là gì?
Nhã Nhã không quan tâm, cô xuống gara lấy moto phóng đến nhà anh. Bộ đồ ngủ mỏng dính chặt vào thân thể
Biệt viện nguy nga hiện lên sau hàng cây, nó im lặng đến đáng sợ. Nhã Nhã cứng nhắc bước vào, cô tìm xung quanh một lượt. Trên dưới biệt viện này ngay cả một bóng người cũng không có, thậm chí mọi dấu vết đều sạch sẽ tựa như chưa từng có ai ở đây cả
Nhã Nhã vô hồn, cô đi đến phòng anh. Nó lạnh lẽo giống như cô vậy, mùi hương của anh cũng chẳng có. Đột nhiên nhớ ra, cô chạy ngay ra vườn. Cô nhớ, hôm qua ở đó trồng rất nhiều hoa hồng
Nhưng...
Vừa đến nơi, mọi loài hoa đều héo úa như chưa ai từng chăm sóc. Nơi đây khiến người khác liên tưởng đến một biệt thự bỏ hoang từ lâu
Nhã Nhã vô lực ngồi xuống, cô cảm giác bị bỏ rơi. Anh giống như cơn gió, đến bất ngờ rồi bỏ đi không ai hay. Chỉ vài tháng, anh đã vô hình khắc sâu vào tim cô. Nhã Nhã ngẩng đầu cười, cô nhớ đến lời anh nói, anh bảo cô đợi, đợi đến 5 năm. Liệu...cô có thể đợi lâu như vậy? Dây tơ tình này tuy chắc nhưng lại mỏng manh, kéo dài đằng đẵng cũng đủ làm nó đứt đoạn
Thời gian có làm lành vết thương này?
Đáng lẽ tối qua cô không nên nói đợi anh
Đáng lẽ anh không nên bỏ cô lại.
Cô đáng lẽ không nên yêu anh
Đáng lẽ, tình yêu giữa hai người không nên tồn tại chăng?
...
Trở về Triệu gia, Nhã Nhã ngay sau đó bị một trận ốm kéo dài ђàภђ ђạ, cô ngất xỉu ngay khi vào đến nhà khiến ai cũng lo lắng
Sau khi khỏi ốm, cô giống như một con người hoàn toàn khác. Nhã Nhã lao đầu vào học, cô không còn như trước nữa. Sự im lặng, cô độc đã bao trùm lấy cô. Dương Lâm khá lo lắng về tình trạng này, anh ta thường xuyên đến nói chuyện cùng cô nhưng...đáp lại lời nói của Dương Lâm là câu "ờ,ừm" của Nhã Nhã
Lăng Tiêu thì khỏi nói, anh ta chỉ coi cô là em gái nên quân tâm là điều đương nhiên. Dẫn cô đi chơi, đi dạo, đi ăn,...là khả năng lớn nhất của anh ta. Kéo cô ra ngoài đã là một chuyện khó rồi
Nhã Nhã thi vào một trường quân y nổi tiếng, cô muốn vào quân đội để rèn luyện. Muốn tận dụng mọi thời gian để quên đi người đó, ba và anh hai của cô khá ngạc nhiên trước thành tích học tập của Nhã Nhã. Ba cô phải nói là vui đến nhảy cẫng lên, có cô con gái cưng làm trong cùng quân đội thì còn gì bằng!
Nhã Nhã sau khi vào quân đội, cô được sắp xếp làm việc ở biên giới phía Bắc, nơi đang có dịch bệnh nhiều nhất. Bệnh tình lây lan đến nhanh đến chóng mặt, nhân lực y nhân không đủ. Những người mới như cô đều bắt đến đây
Trong quãng thời gian ngắn 2 năm, Nhã Nhã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Đạt nhiều thành tích như mong đợi, hiện tại cô đang ở biên giới với ba và anh hai. Ở đây, cô quen được Tần Hạo Đông. Hắn rất tốt, rất quan tâm đến cô. Hai người thường được ví như tiên đồng ngọc nữ trong quân đội. Tần Hạo Đông không như người khác, cô không có ác cảm với hắn mà ngược lại còn cởi mở, nói chuyện phiếm
Có lần, Nhã Nhã hỏi tại sao hắn lại làm quân nhân. Tần Hạo Đông chỉ cười, anh ta bảo
- Chán làm xã hội đen, thích làm quân nhân hơn! Ở quân đội ngắm gái!
Nhã Nhã liền bật cười, nhìn thế nào cũng có dáng lão đại biến thái giống ai kia. Càng nghĩ, Nhã Nhã càng tức giận. Cô nhất định phải dạy dỗ khi anh quay trở lại
Thời gian thấm thoát ấy vậy mà đã 5 năm trôi qua, giờ đây, Nhã Nhã đã là bác sĩ trưởng ở quân đội. Vẻ đẹp sắc sảo khiến nhiều người mê, vì vậy ai cũng nói mấy năm nay quân đội tự nhiên đông người hơn. Ai mà chả muốn diện kiến vẻ đẹp của cô!
Tần Hạo Đông sau vài năm, hắn giờ đã là đội trưởng của quân đoàn. Đối với mấy việc nhỏ này, sao có thể làm khó Tần lão đại!
Tần Hạo Đông đi vào phòng khám, hắn thấy cô đang băng bó cho một tên lính mới vào rồi lại nhìn qua hàng dọc dài chờ đến lượt. Miệng nhếch lên
- Sắp tới giờ cơm trưa, cô còn chưa được nghỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc