Nhã Nhã nhích người, cô lăn trên giường vài vòng. Vừa mở mắt ra đã thấy nằm ở trong phòng, cô liền ngó ngang ngó dọc
- Tỉnh rồi à?
Hoa Tiêu Quân mở cửa đi vào, anh hình như vừa mới tắm thì phải. Mái tóc đen ướt sũng có vài giọt nước, áo tắm khoác trên người để lộ bộ иgự¢ trần cơ bắp. Cô phải nói là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, bộ mặt trông thụ thế kia mà lại có thân hình 6 múi. Nói ra sợ chả ai tin
Nhã Nhã hơi gật đầu, cô xém nữa nổi máu sắc lên rồi! Mặt đỏ ửng lên, Nhã Nhã xoay mình, cô ho hai tiếng rồi lấy lại tinh thần
- Ừm...tỉnh...tỉnh rồi!
Giọng cô lí nhí, Hoa Tiêu Quân nhìn mà muốn cười. Anh tiến lại, ngồi xuống giường nhìn cô
- Bây...bây giờ là mấy...giờ rồi?
Nhã Nhã tránh ánh mắt của anh, cô đảo mắt sang chỗ khác. Hai tay ve vẩy lung tung
- Tối rồi!
- Tối? Tôi ngủ nhiều như vậy à?
Nhã Nhã khá bất ngờ, cô bước xuống kéo rèm cửa ra. Bầu trời tối mịch yên tĩnh, những vì sao đã xuất hiện. Nhã Nhã lắc đầu, thật không ngờ cô ngủ lâu như vậy!
Hoa Tiêu Quân đứng lên, anh ném cái khăn tắm về phía cô
- Đi tắm đi! Cơm tối chuẩn bị sẵn rồi!
Hoa Tiêu Quân nói rồi ra ngoài, con chó đứng ở cửa trừng mắt nhìn cô. Hẳn là đang ghim vụ Nhã Nhã nói nó là biến thái đây
Nhã Nhã lè lưỡi, cô trừng mắt khiến con chó ư ử chạy theo chủ. Thật ngu ngốc khi ganh đua cùng con chó như vậy, Nhã Nhã không quan tâm, cô bước vào nhà tắm
Dưới lầu, Nhã Nhã đi vào phòng ăn không thấy Hoa Tiêu Quân đâu, cô liền ngó xung quanh. Đang loay hoay thì một hầu nữ đi đến cung kính cúi người nói với cô
- Tiểu thư! Thiếu gia đợi cô ở ngoài vườn ạ!
Nhã Nhã nhìn hầu nữ, cô không hiểu tại sao phòng ăn có mà không dùng, ra vườn làm gì? Để muỗi đến thăm à?
- Sao không ai ở đây? Hoa Tiêu Quân làm gì ngoài đó?
Nhã Nhã hỏi
Hầu nữ kia không nói gì hết, cô ta chỉ cúi người mời cô ra vườn. Nhã Nhã đành bất lực, cô đi theo hầu nữ
Khu vườn đầy hoa hiện lên, xung quanh rải đầy hoa hồng, mấy đèn màu trắng mờ ảo nằm trên đất, bong bóng màu đỏ treo đầy trong vườn. Nhã Nhã liếc quanh, cảm giác lành lạnh lướt qua
Phía giữa khu vườn, Hoa Tiêu Quân mặc vest màu đen. Anh ngồi nghiêm chỉnh liếc thành quả của bản thân. Để tạo được không khí lãng mạn này, Hoa Tiêu Quân đã phải lên mạng tìm kiếm. Anh lật tung các trang wed, tìm chuyên gia tình yêu tư vấn,...chỉ để tỏ tình với cô hôm nay
Lúc Nhã Nhã đến, anh hồi hộp nhìn cô. Đã rất lâu rồi anh mới hồi hộp, tim đập chân run thế này. Hoa Tiêu Quân đi lại, anh cúi người chào cô. Nhã Nhã cũng theo lễ chào lại, cô nhếch môi
- Cậu dở hơi à? Trong nhà không ăn, ra đây để làm gì?
Không khí lãng mạn bị câu nói của cô làm tan biến, sắc mặt Hoa Tiêu Quân cứng đờ. Anh cười gượng
- Để chúc mừng sinh nhật cậu đấy! Cho tí mặt mũi đi!
Anh nhìn cô, nhìn Nhã Nhã đang không mấy hài lòng. Anh hơi run, lẽ nào tỏ tình lại khó như vậy à?
- Thế ăn trong nhà được rồi!
Nhã Nhã tính quay gót đi, bàn tay cô đột nhiên bị anh nắm lại kéo đến chỗ ngồi
Nhã Nhã liền trừng mắt, cô đang bị thương nên không dùng sức được. Cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện
Hoa Tiêu Quân không thể nào cười được, anh nhìn cô
- Để mừng sinh nhật cậu mà tôi đã chuẩn bị mấy cái này đấy! Lẽ nào không thể nể mặt à? Cậu ghét tôi thế?
Hoa Tiêu Quân giận, anh cầm cái đĩa bít tết trước mặt cô lên rồi cắt nhỏ. Tự nhiên, lòng Nhã Nhã dâng lên cảm giác lâng lâng. Cô thấy hơi có lỗi, liền nhìn anh
- Lần sau ăn trong nhà giùm tôi! Ở ngoài này toàn muỗi...
- Hứ!
Hoa Tiêu Quân hất mặt, tay vẫn cắt thịt cho cô. Người hầu tiến lên, cầm chai rượu vang đỏ sẫm rót vào ly của hai người
- Ăn đi!
Hoa Tiêu Quân đặt đĩa thịt cắt gọn gàng xuống trước mặt cô, anh cầm ly rượu lên uống. Nhã Nhã hơi đỏ mặt, tuy nói vậy chứ cô cũng thích chỗ này. Lâu lâu đổi gió một tí cũng chẳng ૮ɦếƭ ai
Dưới ánh nến, Nhã Nhã nhẹ nhàng cười. Cô chưa bao giờ tưởng tượng sinh nhật tuổi 20 lại lãng mạn, hơn nữa còn cùng tên thụ này đón mừng. Hoa Tiêu Quân nhìn cô, miệng nhếch ên thành đường cong đẹp
- Thế nào? Ngon không
Hoa Tiêu Quân đặt ly rượu xuống, anh chống cằm nhìn cô
- Đoán xem!?
Nhã Nhã nhếch môi, cô chĩa cái nĩa vào anh
- Thịt khá ngon nhưng tôi thích thịt cậu hơn!!