Tại ngoại ô thành phố...
Bên con sông lớn có một nhà kho, chiếc xe màu đen đi vào
Hai tên bắt cóc bế cô xuống, đưa lại trói trên một cái ghế. Nhã Nhã vì còn ngấm thuốc mê, hơn nữa là bị đánh nên vẫn chưa tỉnh
- Mẹ nó! Chúng mày làm gì mà lâu thế?
Một tên đàn ông hơi béo, mặt hung tợn tiến lại. Đạp vào hai kẻ bắt cóc kia
- Đại ca...chúng em phải vất vả lắm mới đưa được con nhóc này ra ngoài đấy!
- Tao không quan tâm! Ông chủ chỉ cần nhỏ này...bọn mày mau đưa lại chỗ kia đi!
Tên hơi mập kia chỉ vào một căn phòng nhỏ mà nói
- Thế...tiền...
- Chúng mày làm tốt thì ông chủ sẽ chuyển tiền!
- Haha...cảm ơn lão đại, cảm ơn ông chủ! Haha...
Hai kẻ bắt cóc nhìn nhau cười rồi nhấc cô lên. Đối với chúng, tiền là tất cả!
- Ư...
Trong cơn mê sảng, Nhã Nhã dần tỉnh lại. Cơn đau sau gáy ập đến
- Tỉnh rồi?
Một giọng nói không trầm không thấp vang lên, Nhã Nhã đưa mắt liếc xung quanh. Trước mặt cô là một màn hình lớn, trên đó còn có một người đàn ông mà cô không thấy mặt
- Ư..anh là ai??
- Không là ai!
- Hừ...dây chuyền...dây chuyền của mẹ tôi đâu?
Nhã Nhã cố nhúch nhích nhưng vô dụng, cô nhìn lên màn hình
Người đàn ông kia nhếch môi, bàn tay mân mê chiếc vòng cổ màu xanh biển
Đó là chiếc vòng mà mẹ cô để lại, Nhã Nhã thường hay đeo. Nhưng lúc trước đến quán Bar thì bị rơi mất, cô đã cố tìm nhưng không thấy
Vừa hay hôm nay lại có người gọi đến là đang giữ chiếc vòng của cô. Nhã Nhã cực kì nhạy cảm với những việc liên quan đến mẹ cô. Cho nên không suy nghĩ mà lao ra ngoài và cái kết...là cô đang bị bắt giữ ở đây!
- Trả chiếc vòng lại đây!
Nhã Nhã nhìn cái vòng cổ trong tay người đàn ông kia mà hét lớn
- Bình tĩnh! Tôi không có ý định giữ nó...chỉ là vô tình nhặt được thôi!
- Nếu là vô tình nhặt được thì làm ơn trả đây! Anh đang giam giữ trái phép người đấy...
Tiếng cười của người đàn ông kia vang lên
- Hahaa...quả không hổ danh là con gái của đại tá Triệu Thành Minh. Rất có khí chất!
- Anh biết ba tôi?
Nhã Nhã khó hiểu hỏi
Cô còn không biết ba mình quen cái thể loại này đấy!
- Không hẳn là quen, chỉ là gặp qua!
- Tôi không quan tâm anh quen ba tôi hay anh là ai! Mau trả cái dây chuyền lại đây!
- Tôi nói rồi! Bình tĩnh! Vật sẽ hoàn chủ!
Người đàn ông kia chống cằm
- Được! Bình tĩnh...ok! Thế tại sao anh lại bắt tôi?
Nhã Nhã kìm nén cảm xúc, bây giờ tốt nhất nên xem lại tình hình rồi nghĩ cách trốn thoát
- Tôi chỉ muốn gặp một người!
Người đàn ông kia hạ thấp giọng, lời nói tuy nhẹ nhưng mang nặng sát khí
...
- Lão đại! Đến rồi!
Bên ngoài, chiếc xe chở Hoa Tiêu Quân vừa đến. Anh cau mày nhìn nhà kho phía trước
Từ phía sau một số xe khác cũng đến, một người tóc nâu, cao to bước xuống đi đến cạnh anh
- Phong!
- Vâng...lão đại!
Người tên Phong nghe anh gọi liền cung kính trả lời
- Xung quanh có mai phục, hiện tại chưa ra tay chắc muốn chúng ta vào trong! Cậu ở đây, một số người mang theo νũ кнí đi vào cùng tôi!
Anh liếc nhìn nhà kho, cảm nhận được hơi thở nặng nề xung quanh liền ra lệnh
- Nguy hiểm lắm!
Phong hơi lo lắng
- Cậu quản nhiều rồi!
Nói rồi anh bước vào, Phong chỉ còn cách nhìn anh mà đứng im bên ngoài
- Nhã Nhã!!
Hoa Tiêu Quân lớn giọng gọi, anh nhìn xung quanh nhà kho. Một màu đen u ám bao phủ
- Hừ...! Thằng nào...
"Rầm"
Tên hơi mập kia vừa bước ra đã bị ai đó Ϧóþ chặt cổ rồi dồn vào góc tường
Tốc độ của anh nhanh đến kinh ngạc, hơi thở mang mùi ૮ɦếƭ chóc
- Là mày bắt cóc Nhã Nhã!?
Câu nói vừa hỏi vừa khẳng định vang lên khiến tên hơi mập kia sợ run
- May...mày...l...là...a...ai...?!
Tiếng súng lên nòng vang vọng trong không khí, họng súng dí thẳng vào đầu tên kia
Phía sau, hai kẻ bắt cóc cô cũng nhanh chóng tóm được. Bọn chúng bị đánh cho xỉu
- Hoa Tiêu Quân!
Tên anh ngưng đọng trong tâm trí tên hơi mập kia
- H...Hoa...Tiê...u...Quân...?
Đấy không phải tên của ông trùm thế giới ngầm ở Châu Á à?
Tên tuổi lớn đến mức chỉ cần nghe qua thôi đã sợ rồi
Thủ đoạn tuy không Gi*t ૮ɦếƭ người nhưng đủ để nữa đời còn lại sống không bằng ૮ɦếƭ. Gia thế khủng, lại là nhà sản xuất νũ кнí riêng của quân đội. Ai dám chọc!
- Tao hỏi lại! Nhã Nhã đâu?
Anh không kiên nhẫn, cầm khẩu súng nhắm vào bàn chân tên hơi mập mà bắn
"Pằng"
Thanh âm lạnh lẽo của súng cùng tiếng rên la của tên kia vọng lên
Hoa Tiêu Quân khẽ chửi thầm, anh đá tên đó sang một bên. Đi tìm xung quanh một lượt
...
Nhã Nhã bị chói vẫn đang tìm cách thoát. Cô nghe thấy tiếng súng, nhưng không rõ. Tại vì đây là tường cách âm khá tốt
Trên màn hình, người đàn ông kia đan tay vào nhau. Môi mỏng nhếch lên thành đường cong đẹp
- Đến rồi! Người tôi muốn gặp!
- Người anh muốn gặp?
"Bang"
Cánh cửa phòng mở ra, theo quán tính. Nhã Nhã liền quay người lại, hình bóng Hoa Tiêu Quân ập vào mắt cô
- Tiểu...tiểu mỹ thụ?
- Nhã Nhã!
Anh nhìn cô vui mừng, chạy vội đến. Mấy tên đàn em phía sau cũng nhanh chóng có mặt
- Sao...sao cậu lại ở đây?
Nhã Nhã không tin vào mắt mình, cô nhìn anh đang loay hoay cởi trói mà hỏi
- Nãy có người thấy cậu bị bắt, tôi nghe được liền chạy theo! Mãi mới tìm được nơi này đấy!
Hoa Tiêu Quân giở giọng nói, giả bộ mình không có tí liên quan ư?
Cô tin chắc!
Lời của anh nữa thật nữa giả, Nhã Nhã liền nghe xong nhận ra. Cô cau mày
- Thật?
- Thề! Tôi đâu rảnh theo dõi cậu!
Dây trói trên tay Nhã Nhã được cởi ra, cô đứng dậy
- Không quan tâm! Rồi...tên kia! Mau trả dây chuyền đây cho tôi!
Cô quay lại nhìn màn hình. Người đàn ông kia đã biến mất, Nhã Nhã liền tức giận
- Khốn kiếp! Tên ૮ɦếƭ tiệt kia, mau trả dây chuyền đây!
Cô đá cái ghế, cơn giận bùng lên
- Được rồi! Tôi tìm cho cậu! Mấy chú mau đưa cậu ấy đi!
Anh nhìn đám thuộc hạ nhẹ nhàng nói. Cả đám xanh mặt...ôi trời ơi! Lão đại của chúng có vấn đề ah~~~
Nhã Nhã tức điên lên, cô nhìn màn hình rồi lại nhìn sang đám thuộc hạ của anh bằng ánh mắt thăm dò. Hoa Tiêu Quân khẽ cười
- Yên tâm! Đó là người của ba tôi!
- Hừ! Rốt cuộc cậu là ai?
Giọng cô vang lên khiến tim Hoa Tiêu Quân ngừng đập. Anh nhắm mắt suy nghĩ rồi nhìn cô
- Cậu...hôm nay, lại mặc màu đỏ à?
Câu hỏi tuy không liên quan nhưng đủ khiến anh muốn độn thổ
Đám thuộc hạ thật sự bị kinh ngạc lần 2. Bọn họ to mắt nhìn nhau
Nhã Nhã thì không khỏi đen mặt, cô tức tối rồi lao ra ngoài. Bọn đàn em cũng theo sau bảo vệ
Cánh cửa vừa đóng, Hoa Tiêu Quân liền thay đổi sắc mặt. Anh đi lại dựng cái ghế mà cô vừa đá lên, ngồi đối diện màn hình
Người đàn ông kia lại hiện ra, trên tay còn cầm cái dây chuyền của cô
- Lâu rồi không gặp! Quân!
- Ừm! Lâu rồi không gặp! Tần Hạo Đông!
Giọng anh thấp, mang thêm phần lạnh lẽo
- Tần Hạo Đông! Anh từ khi nào chuyển sang bắt cóc vậy?
- Muốn gặp cậu khó lắm! Đành phải dùng cách này!
Người đàn ông kia nhìn anh cười lạnh
- Vậy từ khi nào mà cậu có bộ mặt bám đuôi đàn bà như thế!? Thật không giống Hoa Tiêu Quân mà tôi biết chút nào!
- Từ khi, trái tim tôi dành cho cô ấy! Thì tôi không còn là tôi nữa!