Hàn Dương cùng Hàn Khải lên xe Bugatti đời mới ngồi, sau đó chiếc xe lăn bánh chạy đi. Để lại bao nhiêu ánh mắt tiếc nuối của các giáo viên nữ, nhìn họ thật giống cha con quá chứ.
Khuôn mặt của anh thì lạnh lùng nghiêm nghị, cả người toát lên khí chất cao quý. Còn Hàn Khải, tuy cả người và khuôn mặt đều phúng phính giống như bánh bao nhưng thật sự nếu ai tiếp xúc với đứa bé năm tuổi này rồi, sẽ biết cậu rất khó gần.
Lục với Đại ngồi hai ghế phía trước nhìn anh và cậu bé, họ tự hỏi chủ tịch hôm nay có ấm đầu không? Lần đầu tiên chủ tịch gần gũi với một đứa bé như này, cậu bé chỉ nói có một câu mà chủ tịch đã liền dẫn đi chơi.
Hai người họ còn tưởng mình bị sốt nữa chứ, haizzzzz.
- ---------
Khu vui chơi giải trí Life & Happy.
Ai anh cùng Hàn Khải xuống dưới xe, bao nhiêu cặp mắt ham muốn nhìn chằm chằm vào anh. Nhưng anh không để ý, cứ thế dắt tay cậu đi vào khu vui chơi.
Hàn Khải vui đến mức nhảy cẩng lên. Anh nhìn cậu nhóc vui như vậy thì hơi khó hiểu: " Nhóc con, tại sao lại vui như vậy? "
- Đây là lần đầu tiên con đi khu vui chơi, chứ lúc còn nhỏ, con ở bên Pháp mà. _ Cậu chu mỏ nói lại, nhìn đứa bé này, tâm tình anh rất vui vẻ.
- Vậy con tên gì, cho chú dễ gọi? _ Hàn Dương cũng thật khâm phục mình khi nói chuyện nhẹ nhàng hiền lành với một đứa con nít như thế này.
- Hàn Khải, chú cứ gọi con là Khải Nhi. _ Hàn Khải ngước mặt lên nhìn anh, nói rồi cười thật tươi, như một bông hoa dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
- Ùm, vậy Khải Nhi, con có thể gọi chú là Hàn Dương. Chúng ta có cùng tên lót với nhau. _ Anh xoa đầu cậu bé, ánh mắt của cậu bé có màu xám tro, rất giống Mạnh Ái, nhìn vào rất thu hút. Hàn Khải lại còn rất thông minh lanh lợi, nếu anh và cô không xảy ra cớ sự đó, có lẽ cũng đã có những đứa con thơ như này, vui vẻ đầm ấm sống hạnh phúc bên nhau.
Hàn Khải gật gù vài cái, rồi nhanh chóng cầm tay anh chạy đi xem đủ thứ. Nào là bắt anh phải bế nó lên, xong rồi mua kẹo bông gòn để hai người cùng ăn. Sau đó là bắt anh chơi đủ thứ trò, có cả trò cảm giác mạnh, nhưng nhìn Hàn Khải, nó không hề sợ chút nào. Đúng là nam nhi hảo háng.
Vui chơi thỏa thích xong, cái đứa nhóc Hàn Khải lại la làng lên là phải về trường gấp, sợ mama la. Anh cũng không biết nói sao nữa.
- Chú, cho con xin info chú đi. _ Tới trước cổng trường, Hàn Khải quay qua hỏi Hàn Dương về thông tin của anh, cứ như sợ anh chạy mất vậy.
Info? Anh nhìn cậu bé mà cười, nói tiếng anh coi như cũng rành rọt đấy chứ. Hàn Dương lấy trong túi ra một tấm card rồi đưa cho cậu bé, bảo khi nào rảnh thì cứ tới chơi, sau đó thì lên xe về tập đoàn.
- -------
Lục Gia.
Mạnh Ái rước Hàn Khải về, sau đó qua thẳng Lục Gia nơi ba mẹ cô đang ở đó. Vốn dĩ trước khi về nước, cô đã có mua một căn nhà riêng, cô không muốn ở chung với ba mẹ vì sợ mình gây ra phiền phức cho họ.
Ngồi trong phòng trà, cô ngồi kế bên mẹ mình, nắm tay bà xuýt xoa. Còn ba thì đang cho Hàn Khải ngồi trên đùi mình mà chơi đùa.
- Ái Nhi, con không định cho Hàn Dương một sự tha thứ hay sao? _ Lục Mạnh Từ uống một ngụm trà, sau đó nói ra ý nghĩ của mình cùng vợ.
- Ba, tụi con không thể nữa rồi. _ Tim cô nhói lên một nhịp khi ba nhắc tới anh ngay lúc này.
Lục Mạnh Từ cùng vợ rất muốn nói cho Mạnh Ái nghe những việc mà Hàn Dương đã làm trong 5 năm qua, kể cả việc bị tai nạn giao thông mà hôn mê mấy tháng. Nhưng Hàn Dương mấy ngày trước có ghé qua, năn nỉ họ không được nói, anh nói chính anh sẽ theo đuổi lại cô lại từ đầu.
- Con không cho Hàn Khải có ba sao? _ Mẹ cô vừa lo cho cô vừa lo cho cháu ngoại. Bà muốn có một người đàn ông ở bên hai bảo bối của bà.
- Việc đó để sau đi mẹ. Chẳng phải cuộc sống bây giờ của con rất tốt hay sao? Còn anh ta, vốn dĩ trời đã định sẵn ở cạnh Minh Ngọc. _ Mạnh Ái mỉm cười bên ngoài nhưng trong lòng lại rất là khó chịu.
Khi cô nói câu đó, ông bà mới hiểu ra rằng con gái của mình chưa biết gì hết. Vậy xem ra, hai anh trai của nó quản quá kĩ rồi. Vốn dĩ chuyện này, ông bà đã kể cho Gia Thiên với Chấn Hào nghe, ấy vậy mà hai đứa nó vẫn chưa nói cho Mạnh Ái nghe.
Coi ra, hai đứa anh này thật sự rất thương em gái của mình. Không cho nó chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.