Về nước được vài ngày, cô lại bắt tay vào làm việc. Hôm nay cô chính thức sẽ quản lí tập đoàn mẹ DAK ở thành phố S này thay vì lúc trước là ba cùng mẹ trông chừng dùm.
Mạnh Ái đã đăng kí cho Hàn Khải học tại một trường tiểu học lớn nhất tại đây, học phí đối với người bình thường sẽ rất đắt nhưng đối với cô thì không đắt đỏ là mấy. Vì Hàn Khải thiếu tình yêu thương của ba từ nhỏ, nên cô muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con trai của mình.
- Khải Nhi, con đi học ngoan nhé. Chiều mama sẽ rước con về. _ Cô lái xe chở bé tới trước trường, dặn dò vài điều rồi rời đi. Hàn Khải từ nhỏ đã rất dạn, không e sợ hay rụt rè chuyện gì nên cô rất yên tâm.
- Mama yên tâm. _ Hàn Khải ôm rồi bobo vào mặt cô một cái, sau đó quay người bước vào trong.
- ---------
Tập đoàn DAK.
Mạnh Ái đứng trước cơ ngơi do mình tạo ra, không khỏi vui vẻ và tự hào.
Cô bận trên người một chiếc váy đen công sở, cùng trợ lí bước vào trong. Tin tức chủ tịch hôm nay sẽ đi làm được truyền rộng rãi khắp tập đoàn, nên mọi người đã chuẩn bị tất cả.
Tất cả nhân viên đứng xếp thành hai hàng dài, mặc đồ chỉnh chu lịch sự, hô to: " Chào mừng chủ tịch. "
Cô mỉm cười ôn nhu nhìn mọi người, sau đó cho giải tán mọi người đi làm việc. Mạnh Ái cùng trợ lí đi lên tầng cao nhất của tòa nhà để làm việc.
- Chị Ái, hôm nay mọi chuyện đều suôn sẻ. _ Chàng trợ lí đứng cạnh bên cô vui vẻ nói, anh ta tên là Trần Huy.
- Được rồi Huy, em về chỗ làm việc đi. _ Trần Huy đi theo cô từ bên Pháp cho đến khi về thành phố S này, cùng nhau vượt qua bao nhiêu chuyện lên xuống của tập đoàn, vì vậy cô rất tin tưởng người em trai này.
- --------
Tập đoàn Ngô Thị.
Hàn Dương đang ngồi trong phòng làm việc. Anh rất vui khi biết tin cô trở về, nhưng niềm vui chưa được trọn vẹn thì cô lại lạnh lùng và không quan tâm tới anh. Không biết nói sao nữa, lúc trước là anh sai, bây giờ cô như vậy với anh, nó như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim anh.
- Hàn Lục, nhanh chóng điều tra xem hiện tại thiếu phu nhân đang làm gì và ở đâu. _ Anh gọi Hàn Lục vào, dặn dò cậu ta kiếm thông tin cho mình.
- Đã rõ thưa chủ tịch. Bây giờ anh có lịch qua thăm trường tiểu học Diamond, anh có đi không? _ Hàn Lục lật cuốn tài liệu trên tay ra, nhanh chóng nói về công việc ngày hôm nay của Hàn Dương.
Diamond là trường tiểu học thuộc quyền sở hữu của Ngô Thị. Từ 3 năm trước, anh đã xây dựng nó, giống như cái tên của nó. Ở đây môi trường giáo dục rất tốt và trang thiết bị thuộc dạng tân tiến nhất.
Thông thường, việc này anh sẽ giao cho Tử Hy đi, nhưng hôm nay anh lại muốn đích thân mình đi xem.
- --------
Trường Diamond.
Nghe tin Hàn Dương tới, hiệu trưởng của trường cùng vài giáo viên bậc nhất đã ra đón tiếp nồng nhiệt.
Ông ta dẫn anh đi tham quan khuôn viên trường, luôn miệng giới thiệu về các lớp học. Tại vì sau khi xây dựng xong, anh chưa bao giờ tới đây hết.
- Chủ tịch Ngô, đây là lớp 1A, lớp học giỏi nhất trong trường. _ Hiệu trưởng dắt anh tới một lớp học, ông ta giới thiệu vài lời. Vì đang là giờ ra chơi của các bé, nên tiếng có vẻ hơi ồn.
- Aaa, chú đẹp trai hôm bữa này. _ Hàn Khải đi chơi vòng vòng xong quay lại lớp học, thì đúng lúc gặp anh đang đứng ở đó, dáng vóc cao lớn với khí chất đặc biệt, cậu chỉ nhìn một cái là biết ngay anh.
- Đứa bé này, con nói gì vậy chứ, nhanh đi vào lớp đi. _ Ông hiệu trưởng tái mét mặt, nghe nói Hàn Dương rất khó tính, vậy mà đứa bé này cả gan chỉ vào mặt anh nói như vậy. Ông ta cầm vai cậu đẩy vào lớp.
" Buông " _ Nhìn ông ta làm vậy, anh có vẻ hơi khó chịu, liền lên tiếng nói.
- Nhóc con, gặp lại rồi. _ Hàn Dương ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu Hàn Khải, mỉm cười. Đứa nhóc này, vừa dễ thương vừa có nụ cười rất giống cô..
- Gặp chú ở đây thật may mắn. Chú đưa cháu đi chơi nhé. Ở đây học thật là chán nha, bài nào cũng dễ ẹt, cháu nhắm mắt cũng làm được. _ Hàn Khải với khuôn mặt chán ngắt nói. Hôm nay Hàn Dương không mang kính râm, nhưng cậu vì mải mê với việc nói chuyện quá nên không để ý.
- Thật chứ? Vậy chúng ta đi chơi, chịu không? _ Anh rất có cảm tình với đứa bé này, dễ thương thật chứ, chưa bao giờ anh thấy bản thân mình dễ dãi đến như vậy. Ông hiệu trưởng đứng kế bên nhìn Hàn Khải cười nói với anh mà giật mình, vậy cậu nhóc này, sau này không thể ᴆụng được rồi.
Hàn Dương không nói gì, trực tiếp nắm tay cậu bé đi ra ngoài. Nhưng cái đứa bé này, nắm tay đã là quá quắt với anh rồi còn đòi bế nó lên nữa. Mặt anh chảy xuống ba vạch đen, đứa nhóc này coi như có khí chất đi. Tuy hơi vụng về bộp chộp, nhưng anh cũng bế Hàn Khải trên tay mình.
Nhìn bề ngoài thấy cũng mập mạp mà anh bế trên tay chẳng thấy nặng gì cả.