Chương 51: Cô Ấy Quả Thật Đang Ở ĐâyHắn hỏi một số người ở đây nhưng không ai biết, bọn họ đồng loạt lắc đầu.
Hoắc Tiêu rồi lâm vào cảm giác chán nản, lại tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Vì là nhà ở nông thôn, cho nên những ngôi nhà không san sát nhau mà tách biệt từng khu, xa xa mới có một căn nhà trú ngụ.
Nhóm người Hoắc Tiêu lại chia ra tìm kiếm, sẵn tiện còn hỏi những người dân quanh đó.
Đi tìm hết nửa thôn thì vừa vặn gặp một người đàn ông nhỏ nhắn dẫn một ông cụ đi đến, ông lão ấy giới thiệu mình là trưởng thôn Mộc Hoài.
Người dân trong thôn ít khi giao tiếp với bên ngoài, thấy có nhiều người lạ mặt như thế bước vào liền sợ hãi, nhưng sau đó thấy nhóm của Hoắc Tiêu không làm gì cả, dần dần cũng nới lỏng đề phòng, lâu dần thì nhiệt tình nói chuyện với nhóm người Hoắc Tiêu.
Trong thôn chuyện gì, trưởng thôn cũng đều biết.
Hắn nhìn trưởng thôn, sau đó hỏi một câu:" xin hỏi ngài, ở nơi này có từng thấy một cô gái bị thương đi ngang qua hay ngất xỉu ở đây hay không?".
Tuy là người nông thôn, nhưng dù sao cũng là người lớn, Hoắc Tiêu cũng biết thế nào là lễ phép.
Trưởng thôn chống gậy trầm ngâm, đăm chiêu nhìn Hoắc Tiêu một chút rồi do dự mở miệng hỏi:" cho hỏi người đó là gì của các ngài?".
Nói đến đây, trưởng thôn có vẻ đề phòng.
Đến nước này thì hắn cũng không muốn giấu diếm, cứ thế mà thành thật đáp lại:" cô ấy là người yêu của tôi".
Giọng nói rất thấp, người nghe cũng có thể nhìn ra được trong lời nói ấy đang có rất nhiều lo âu.
" Trưởng thôn xin ngài hãy giúp chúng tôi, chúng tôi tìm cô ấy đã rất lâu rồi, chúng tôi rất lo cho cô ấy".
Tầm Ly Ly cũng nói xen vào.
Trưởng thôn bấy giờ mới buông bỏ đề phòng, ông thu hồi tầm mắt, cười hiền hậu rồi cho biết:" có, có, nếu các ngài đã nói như thế thì hôm trước Đinh Thị ở cuối thôn có cứu được một cô gái đang bị thương giống hệt như các ngài nói, với lại không chỉ cứu một mình cô gái mà còn có một người thanh niên cũng bị thương, không biết người thanh niên này là...".
" cậu ta cũng là người quen của tôi ".
Jakk nói, Lão Ngũ cũng chen vào:" chúng tôi rất hy vọng ngài giúp đỡ".
" đương nhiên rồi, đương nhiên rồi ".
Trưởng thôn xua xua tay, ý bảo chuyện này không thành vấn đề.
Nếu y như lời trưởng thôn nói thì chắc chắn 90% là Tang Hỷ Giao đang ở đây, anh không thể nhịn được nữa, trong lòng đang rất nóng nảy muốn đến gặp cô.
Tin tức này làm chấn động rất nhiều người, mọi người vui mừng ra mặt.
Kể cả người đàn ông đã dẫn ông ấy đến đây, anh ta cũng ngạc nhiên tròn xoe mắt:" Trưởng thôn, chuyện này tại sao trong thôn không ai hay biết?".
Nãy giờ người dân cũng nghe loáng thoáng lần lượt kéo đến, vây kín nơi này, bọn họ đến xem mọi chuyện thực hư ra sao, khi nghe trưởng thôn nói thế cũng trầm trồ.
Trưởng thôn lắc đầu:" Cứu người là đương nhiên.
Các cậu biết nhiều làm gì ".
" Xin trưởng thôn hãy dẫn chúng tôi đi gặp hai người đó".
"Được được".
Trưởng thôn rất nhiệt tình, nói xong thì dẫn mọi người đi về ngôi nhà phía cuối thôn mà nhóm Hoắc Tiêu vẫn chưa xét đến.
Hai căn nhà nhỏ san sát đối diện một gốc cây cổ thụ to lớn, xung quanh có một dãy hàng rào làm bằng tre nứa dựng rất thô sơ.
Trưởng thôn dẫn nhóm người Hoắc Tiêu và một số người dân cũng đi theo xem chuyện vào sân, Từ phía sau nhà có một người phụ nữ đang cầm rổ rau bước ra, chính là Vú Đinh.
Bà thấy có nhiều người đến nhà, có chút giật mình, bà nhìn trưởng thôn rồi nhìn đám người mặc áo đen, trong đó đứng đầu có một cậu thanh niên vô cùng quen mắt.
Bà không nhận lầm, chính là cậu trai trẻ làm vườn cho Tang gia năm đó, tuy biết nhưng bà không cũng dám đến bắt quàng làm họ, im lặng nhìn trưởng thôn:" Có chuyện gì thế?".
Trưởng thôn xua tay:" đừng sợ, những người này đến tìm cô gái bị thương được bà cứu hôm trước".
" ✓ú Đinh, là cháu...".
Hoắc Tiêu lúc này cũng mở miệng:" người ngài cứu có phải là Hỷ Dao hay không?".
Sau khi nhìn thấy ✓ú Đinh, hắn liền có cảm giác mình được quay về thời gian trước đây, là ✓ú Đinh cứu cô ấy sao? Nếu đúng là như vậy thì....!quá may mắn.
Lần này đã đến phiên Vú Đinh ngạc nhiên, ngạc nhiên vì Hoắc Tiêu đến chính là tìm Tang Hỷ Dao, chứng tỏ việc cô bị thương có liên quan đến Hoắc Tiêu, cũng ngạc nhiên vì hắn gọi thẳng tên của Tiểu Thư.
Trong chuyện này bà cũng không biết rõ, cũng đã qua nhiều năm Hoắc Tiêu cũng không phải là người làm của Tang gia nữa, có gọi là tiểu thư hay không thì cũng không còn quan trọng.
Vì thế chuyện này cứ thế bỏ qua.
" là tiểu tử Hoắc Tiêu đúng không? Lớn quá đến cả ✓ú cũng nhận không ra, Tiểu Thư chính xác đang ở đây".
Vú Đinh nói.
Lúc nghe ✓ú Đinh xác nhận xong, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cái gai trong Ⱡồ₦g иgự¢ cuối cùng cũng được nhổ ra.
" Cô ấy không sao chứ? Tôi muốn gặp cô ấy".
Hắn mở miệng.