Hắn ngẩng đầu lên, dáng vẻ hắn vô hại, che giấu đi nội tâm chiếm hữu điên cuồng của mình, sau đó ngại ngùng hôn vào môi cô.
"Sa Sa thơm quá, thực muốn nuốt Sa Sa vào bụng."
Bạch Sa: "..."
...
20 phút sau, chiếc xe chở Bạch Sa dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự xa hoa.
Bạch Sa có chút ngẩn ngơ, thực sự không ngờ tới cô thế nhưng sẽ cùng với "đại gia đình cực phẩm" này về nhà.
Từ trước đến giờ cô vốn không phải là người tùy tiện, càng không tin tưởng người lạ.
Nhưng gia đình này thì khác, liên tục tạo cho cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cảm giác họ mang lại cho cô như một gia đình thực sự, nó cho cô cảm nhận được sự ấm áp và cảm giác an toàn.
Ở thành phố này, Bạch Sa không có người thân, càng không có nhà để về, bởi vì cô chỉ là một cô nhi.
Từ nhỏ đến lớn cô vốn một thân một mình, lúc nhỏ không có gì ăn cô thậm chí đã đi ăn cắp, không có nhà để về thì ngủ dưới gần cầu, lớn lên thêm chút nữa thì đánh nhau, ăn chơi, trốn học...Bạch Sa của ngày xưa chưa từng có chuyện xấu gì cô chưa từng làm.
Cô sinh ra, được thượng đế ban tặng cho gương mặt của một thiên sứ, nhưng bên trong lại là một trái tim ác quỷ.
Một trái tim đã sớm mục nát, đen tối.
Bạch Sa cười bỡn cợt...Ha ác quỷ thì có gì phải sợ, chẳng phải chỉ là làm thêm chút chuyện xấu thôi sao?
Dường như nhận ra sự thay đổi thất thường của cô, Tử Sâm tiến lên một bước nắm lấy tay cô khẽ mỉm cười.
"Sa Sa đang hồi hộp sao?"
Nói xong liền tựa đầu vào bả vai cô, cọ cọ vào cổ cô tựa như chú chó chou chou đang làm nũng.
"Sa Sa đừng sợ, từ giờ đây chính là nhà của Sa Sa, anh chính là người thân của Sa Sa."
Trái tim đột nhiên run rẩy.
Bạch Sa cúi đầu, che giấu đi ánh mắt sắc bén vừa nãy, rất nhanh đã trở về dáng vẻ ngây thơ ban đầu.
Đúng vậy...
Từ giờ đây chính là nhà của cô, nếu đã diễn thì phải diễn đến cùng, một khi đã bước đi trên con đường này thì tuyệt đối sẽ không hối hận.
Cứ đi bước nào thì tính bước đấy, chẳng phải chỉ là một vai diễn thôi sao?
Cô đây làm được.
...
Đến tối, Bạch Sa được sắp xếp ở chung một phòng với hắn.
Mặc dù bên ngoài giả vờ tỏ vẻ ngại ngùng có chút không tình nguyện, nhưng thực ra trong lòng cô nàng Bạch đã sướng như điên.
Cái này còn phải hỏi sao? Được ngủ chung với một "tiểu soái ca" siêu cấp đẹp trai đến cực phẩm, với bản tính mê trai háo sắc của mình, cô có ngu đâu mà cự tuyệt.
Người đẹp đã đến tay còn không mau hưởng thụ.
Đời mà...Sống là phải biết tự làm thỏa mãn bản thân mình.
"Sa Sa tối nay ngủ cùng anh."
Cô vừa bước vào phòng, người nào đó đã tắm xong nằm ở trên giường, ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Bạch Sa chớp chớp mắt hỏi hắn.
"Anh đẹp trai! Anh thực sự muốn ngủ cùng với tôi?"
Người nào đó dáng vẻ xấu hổ gật gật đầu, sắc mặt đỏ hồng đến tận cổ.
Bạch Sa: "..."
Con mịa nó! Sao hắn cứ như cô vợ nhỏ bẽn lẽn chờ chồng động phòng hoa chúc vậy.
Bạch Sa không nhịn được khẽ chửi thề! Tiểu soái ca này nhìn qua có vẻ yếu đuối như một "tiểu mỹ thụ", cô chỉ sợ nửa đêm thú tính nổi lên, không kìm chế được bản năng háo sắc của mình rồi đè ૮ɦếƭ hắn ta thì phải làm sao?
Cuối cùng vì sự "an toàn" của người nào đó, cô nàng Bạch đành lủi thủi ôm chăn đến sô pha ngủ.
Tử Sâm thấy cô không nói lời nào giống như không muốn ngủ cùng với hắn đã ôm chăn đi nơi khác.
Hắn giật mình sửng sốt, cô đây là ghét bỏ hắn sao?
Nhất thời trong mắt hắn phong ba cuồn cuộn, nhưng rất nhanh đã bị dáng vẻ vô hại che giấu.
Trên mặt tràn đầy mất mát. Sau đó, toàn bộ đều là bộ dạng ủy khuất, dáng vẻ cô vợ nhỏ bị chồng ghét bỏ. Tử Sâm nói chuyện có chút run run:
"Em, em vì sao không muốn ngủ với anh?"
Bạch Sa nghe giọng hắn càng thêm suy yếu vô hại.
Bạch Sa: "..."
Đậu xanh! Cái dáng vẻ ủy khuất như cô vợ nhỏ bị cô khi dễ này là sao vậy? Cô nhớ mình đâu có làm gì hắn đâu?
Nghĩ nghĩ cô nàng Bạch liền đứng dậy đi về phía hắn. Sau đó, duỗi tay, sờ sờ trán hắn, nhíu mày hỏi:
"Anh làm sao vậy?"
"Lạnh." người nào đó đôi môi run rẩy, nhìn qua thực đáng thương.
Ánh mắt Bạch Sa đảo qua căn phòng này.
Hiện tại là mùa hè, làm sao có thể chăn dày đây?
Cô nhìn điều hòa, chỉnh độ ấm đến 35 độ, thấy hắn còn run. Cô cúi người, trực tiếp ôm lấy hắn. Bạch Sa ra tiếng:
"Chờ độ ấm cao lên, thì sẽ tốt chút."
Tử Sâm hai mắt lập tức sáng lên, cũng muốn duỗi tay từ trong chăn ra, ôm lấy Bạch Sa.
Kết quả mới vừa động, Bạch Sa trực tiếp nhét tay hắn trở lại trong chăn lần nữa.
"Ngủ."
Tử Sâm lúc này mới thành thật gật gật đầu, thật sự nhắm hai mắt lại.
Lúc Tử Sâm tỉnh lại, liền thấy được Bạch Sa đang ôm chặt lấy hắn, cũng không biết cô ngủ từ khi nào rồi.
Tử Sâm ánh mắt dịu dàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Bởi vì ra mồ hôi, sợi tóc cô bết dính trước trán.
Tử Sâm không hề ghét bỏ, hai tay ôm Bạch Sa gắt gao, như ôm được bảo bối vậy.
Sa Sa của hắn đã trở lại.
Trách không được hắn đợi lâu như vậy, vẫn không chờ được người đến.
Hóa ra là quên hắn.
Thế nhưng lại quên hắn.
Mí mắt hắn rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Lúc này, đã không còn là bộ dạng vô hại như ban đầu nữa.
Ánh mắt hắn nhìn cô không hề ngần ngại mà bộc lộ ra sự chiếm hữu điên cuồng của mình.
Đời này, người Sa Sa không được phép quên nhất chính là hắn.
Hiện tại hắn có thể chấp nhận chuyện này, bởi vì cô đã trở lại bên cạnh hắn.
Hắn sẽ giúp cô nhớ lại, từng chút từng chút một thuộc về hắn, hắn muốn trong tim, trong mắt cô tất cả đều chỉ có một mình hắn mà thôi.
Tử Sâm cúi xuống nhìn gương mặt trắng trắng mềm mềm, cứ như vậy tựa vào trong lòng иgự¢ hắn, vô hại mềm ấm, bộ dáng tùy ý.
Khóe môi hắn nhịn không được cười nhẹ, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô, hắn nắm lấy tay Bạch Sa, tinh tế vuốt ve.
Làn da cô thực tốt, trắng nõn tinh tế. Chỉ là hắn vuốt lòng bàn tay cô, có một lớp chai mỏng.
Cô hẳn đã chịu khổ rất nhiều.
Cô gái của hắn, mặc dù quên hắn nhưng vẫn rất kiên cường, rất lợi hại.
Hắn nắm tay cô, hôn xuống một cái vào lòng bàn tay của cô.
"Từ giờ Sa Sa chính là công chúa...Công chúa của anh."
Hắn sẽ tạo cho cô một "Vương quốc", cho cô tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này!!
Trong "Vương quốc" ấy, cô chính là công chúa, công chúa nhỏ của riêng hắn. Sẽ chỉ sống trong sự cưng chiều của hắn lớn lên mà thôi.
...
Bạch Sa tỉnh dậy lần nữa đã là buổi trưa, cô không ngờ mình thế mà ngủ lâu như vậy.
Cô vừa bước xuống phòng khách, đã nghe thấy giọng nói bất mãn của mẹ hắn vang lên.
Mẹ hắn: "Cái thằng nhóc này, con xem hậu quả tối qua con làm ra mà xem, đến giờ con bé còn chưa dậy nổi, không phải mẹ đã dạy con đàn ông con trai thì phải biết nhẹ nhàng với con gái một chút sao? Con cho dù có không kìm chế nổi thì cũng đừng như thằng ngựa đực lúc nào cũng động dục được chứ?"
Bạch Sa: "..."
Người nào đó bị mắng đầy đầu là ngựa đực: "..."
Bố hắn: "Con bé đó...Bố đoán là bị mù rồi nên mới chọn trúng con."
Bà nội hắn: "Cháu cũng ế gần 28 năm rồi! Bà còn tưởng rằng cháu thích đàn ông. Cũng may mắt con bé mù nên cháu trai bà mới có phần! Bà cụ rất thích!"
Bạch Sa người được cho là bị mù: "..."